Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:30:04
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tuy đều là Vương phi, nhưng Bình Tây Vương là nhi tử của Thánh thượng, nên địa vị của Bình Tây Vương vẫn cao hơn Trang Thân Vương một bậc.

 

Vân Sơ cũng đáp: “Trang Thân Vương phi, đang chuẩn rời cung, chi bằng chúng đồng hành một đoạn?”

 

Tô Tử Nguyệt lắc đầu: “Ta cần hầu bệnh, nên sẽ tạm thời lưu trong cung.”

 

Vân Sơ khẽ khựng , song biểu cảm gương mặt vẫn giữ nguyên: “Thân thể Phụ hoàng khỏe, vốn nên để nhi tức như kề cận hầu bệnh, cớ phiền Trang Thân Vương phi...”

 

“Bên cạnh Hoàng thúc cung nhân hầu hạ, cũng thật sự cần Tử Nguyệt gì.” Sở Thụy ung dung : “Chỉ là Hoàng thúc tưởng niệm cố nhân Tô gia, Tử Nguyệt ở trong cung để bầu bạn, tâm tình chuyện Tô gia với Hoàng thúc mà thôi, Bình Tây Vương phi cần bận tâm.”

 

Vân Sơ gật đầu: “Phải . Trang Thân Vương phi vốn là Tô gia, để nàng bầu bạn bên Hoàng thượng thật là vẹn cả đôi đường. Ta xin cáo từ .”

 

Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Vân Sơ tiếp tục đến thỉnh an Vân phi và Ân phi, đó mới hồi về vương phủ.

 

Sở Dực cũng từ Đại Lý Tự trở về, đang xem xét hồ sơ án tử.

 

Đợi y giải quyết xong công việc bận rộn, Vân Sơ mới bước thư phòng, mở lời: “E rằng Tô Tử Nguyệt sẽ trở thành quân cờ trong tay Trang Thân Vương.”

 

Một tiểu cô nương đơn thuần như trang giấy trắng, Sở Thụy vẽ vời hình ảnh gì lên đó, tờ giấy sẽ biến thành hình dạng đó.

 

Sở Dực trầm giọng: “Mấy hôm nay đang điều tra chuyện Phụ hoàng lâm bệnh. Người vốn luôn cường tráng, nhưng kể từ vụ ám sát trong tiệc mừng thọ, bỗng nhiên bệnh nặng. Toàn bộ Thái Y Viện đều đến chẩn mạch, ai nấy đều cảm lạnh. Nếu chỉ là phong hàn đơn thuần, cớ mấy tháng nay vẫn dứt, còn ngày càng trở nên nghiêm trọng?”

 

Sắc mặt Vân Sơ trở nên nghiêm trọng: “Ý kẻ hạ độc Phụ hoàng?”

 

Sở Dực chậm rãi : “Thánh thượng ngã bệnh khi Tô Tử Nguyệt nhập kinh. Ta hoài nghi kẻ hạ độc là Lê Tĩnh Hoa, nhưng bà quy tiên. Ta đang định điều tra những kẻ hầu hạ bà , nhưng chậm một bước: tất cả cung nhân phục vụ bà đều c.h.ế.t sạch.”

 

Sống lưng Vân Sơ khẽ run lên bần bật: “Có kẻ lợi dụng Lê Tĩnh Hoa để dùng độc hại phụ hoàng, nhưng Lê Tĩnh Hoa xử tử, c.h.ế.t còn đối chứng... Ta cần lập tức thư mời Ngô Vân, bảo gấp rút hồi kinh để xem mạch cho phụ hoàng, xem xét ngọn nguồn liệu là trúng độc .”

 

Sở Dực gật đầu: “Nếu phụ hoàng trúng độc và băng hà ngay lúc , kẻ lợi nhất, trừ , thì còn thể là ai nữa chứ?”

 

“Không hiểu vì hoài nghi Sở Thụy...” Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày: “ vẫn còn mấy vị hoàng tử khác, cho dù phụ hoàng băng hà cũng đến lượt Sở Thụy vị trí . Chẳng lẽ suy nghĩ sai lầm? Mặc kệ thế nào, cũng thể xem nhẹ Tô Tử Nguyệt. Nàng cứ ở hầu hạ phụ hoàng lúc bệnh tật, quả thực là một mối hiểm họa tiềm ẩn vô cùng lớn.”

 

Sở Dực duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve ấn đường của Vân Sơ, phẳng nếp nhăn đang hiện hữu: “Giác ca nhi nghịch ngợm đủ khiến nàng đau đầu , những chuyện cứ giao cho lo liệu, đừng quá nhọc lòng nữa.”

 

Kẻ phía ẩn nấp quá kín kẽ, một khi như , cũng nên sử dụng kế “rút củi đáy nồi”, bức bách đối phương tiếp tục bày chiêu thức kế tiếp.

 

Mấy ngày đó, thể Hoàng đế quả thực khá hơn nhiều, khiến Vân Sơ vô cùng hoài nghi liệu bản hiểu lầm Tô Tử Nguyệt .

 

Thân thể Hoàng đế phục hồi tạm , ngài liền bắt đầu thượng triều.

 

Bởi vì Đông cung bỏ trống, khi Hoàng đế lâm trọng bệnh, ai thế giám quốc thượng triều, các triều thần cũng nhờ vài ngày rảnh rỗi.

 

Việc đầu tiên các đại thần khi thượng triều chính là dâng tấu khẩn cầu Hoàng thượng lập Thái Tử.

 

“Bẩm Hoàng thượng, Đông cung bỏ trống lâu, xin mau chóng lập trữ quân!”

 

“Thái Tử là trữ quân một nước, sớm ngày lập trữ quân thì quốc gia mới yên , xin Hoàng thượng quyết đoán!”

 

“Nếu đất nước Thái Tử, tình trạng sẽ tiếp diễn như quãng thời gian qua, Hoàng thượng lâm bệnh, quốc gia giám quốc, nhiều việc lớn trì hoãn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã tắc.”

 

“Khẩn cầu Hoàng thượng lập Thái Tử!”

 

“Thần tán thành!”

 

“...”

 

Hoàng đế lâm bệnh lâu ngày nên thể tiều tụy, gương mặt hốc hác lộ rõ vẻ lạnh lẽo: “Sao hả? Phải chăng các khanh đang ngóng trông trẫm sinh bệnh, đang nóng lòng Thái Tử giám quốc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-410.html.]

 

“Hoàng thượng thứ tội, thần tuyệt ý !” Thái phó quỳ rạp xuống: “Nếu quốc gia trữ quân, văn võ bá quan ắt sẽ bắt đầu kết bè kéo cánh, khiến triều đình lâm trạng thái hỗn loạn đáng . Sớm ngày chọn Thái Tử, mới thể sớm ngày học tập quốc sách, học cách giám quốc, xử lý chính sự, từ đó củng cố sự định và thái bình lâu dài cho Đại Tấn, thưa Hoàng thượng!”

 

“Hoàng thượng , đây chính là căn cơ của một nước, thể trì hoãn thêm nữa!”

 

“Khẩn cầu Hoàng thượng sớm ngày quyết đoán!”

 

Hoàng đế trầm mặc ngự long ỷ, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh lục ngón tay.

 

Quốc sư Đinh Nhất Nguyên ở hàng đầu, tiến lên cất lời: “Mấy ngày nay, đêm nào thần cũng quan sát thiên tượng, phát hiện Tử Vi mới xuất hiện, bầu trời u ám Tử Vi rọi sáng. Ngay cả Đế Vương xưa nay cũng trở nên rực rỡ lấp lánh hơn. Hoàng thượng, đến lúc lập Thái Tử !”

 

Quốc sư quỳ xuống, khấu đầu.

 

Văn võ bá quan cũng đồng loạt quỳ theo.

 

“Xin Hoàng thượng lập Thái Tử!”

 

Mọi đồng thanh hô vang.

 

Hoàng đế chậm rãi cất lời hỏi: “Vậy chư vị ái khanh cho rằng, ai mới là xứng đáng với ngôi vị Thái Tử?”

 

“Thái Tử tự phế vị, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử mưu nghịch, Ngũ hoàng tử trục xuất, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử về đất phong... Nhìn khắp cả triều, chỉ còn Tam hoàng tử Bình Tây Vương là thể gánh vác trọng trách !”

 

Tuy trong triều nhiều phe phái, nhưng thế cục định. Trước mắt, Thất hoàng tử mới mười tuổi, Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử còn nhỏ hơn, dựa để tranh đoạt với Tam hoàng tử?

 

Phạm Khắc Hiếu

Thay vì kết bè kéo cánh với những hoàng tử trưởng thành, chi bằng đồng lòng ủng hộ Bình Tây Vương, thể giữ vững cơ nghiệp, giành chút công lao phò tá.

 

“Xin Hoàng thượng lập Bình Tây Vương Thái Tử!”

 

Mọi đồng thanh hô vang.

 

Hoàng đế rõ ràng , ngài thật sự thể tiếp tục kéo dài chuyện lập trữ quân nữa.

 

Trước đây, ngài quyết đoán lập Tam hoàng tử là vì vị Tam hoàng tử trọng võ khinh văn, sát khí tay quá nặng, sợ sẽ mang phiền phức đáng cho hoàng thất.

 

hiện tại...

 

Hoàng đế về phía Đinh Nhất Nguyên: “Quốc sư thể tính Tử Vi rốt cuộc là nào ?”

 

“Sao Tử Vi thuộc Thổ, là Quan Lộc Chủ.” Đinh Nhất Nguyên chậm rãi bấm pháp quyết, nhanh chậm đáp: “Có Văn Khúc phụ trợ, ngoài ... Tử Vi rộng lượng, tính tình ngay thẳng... tương lai Đại Tấn sẽ gặp họa ngoại xâm, Tử Vi chủ Sát, uy lực khắc Hỏa Thiện... trấn áp Thất Sát phụ quyền...”

 

Gương mặt Hoàng đế trầm xuống: “Ý Quốc sư là tương lai Đại Tấn sẽ gặp chiến loạn, quân chủ đời tiếp theo nên mang mệnh Sát ?”

 

Đinh Nhất Nguyên gật đầu: “Vi thần chỉ thể tính tới đây, cụ thể là phương nào thì vi thần dám đoán.”

 

Chúng thần lập tức góp lời.

 

“Hoàng thượng, nếu Đại Tấn thật sự ngoại địch xâm chiếm, chỉ Bình Tây Vương mới thể ứng phó.”

 

“Bình Tây Vương chính là vì Tử Vi mới đang tỏa sáng !”

 

“Xin Hoàng thượng lập Bình Tây Vương Thái Tử!”

 

Hoàng đế rõ, tuy Đại Tấn cường thịnh nhưng các quốc gia nhỏ xung quanh cũng hề yếu kém, nước nào cũng thèm khát mơ ước xâm chiếm lãnh thổ Đại Tấn.

 

Nếu các quốc gia nhỏ đó liên thủ đối phó, Đại Tấn ắt sẽ gặp đại nạn.

 

Nếu để Tam hoàng tử Thái Tử, danh tiếng và uy thế của thể khiến đám ngoại địch chiến bại, lẽ, vận mệnh chú định vị Tam hoàng tử chính là quân chủ đời kế tiếp.

 

Loading...