Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:30:07
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Cái gì!” Sở Dực đột nhiên bật dậy, cấp tốc theo Trình Tự thẳng về phía hậu viện. Y lạnh giọng lệnh: “Lập tức triệu tập tám ngàn tinh binh, phong tỏa gấp kinh thành, lực truy xét!”

 

Vân Sơ cũng tin dữ, khi nàng vội vã rời khỏi yến thính, thể khỏi chút lảo đảo.

 

Nàng thực sự ngờ kẻ dám cả gan bắt cóc Trường Sinh ngay tại hậu môn vương phủ. Rốt cuộc là hạng nào dám hành động ngang ngược đến thế!

 

“Phủ binh từng giao đấu cho , bọn thích khách đó hề dùng ngôn ngữ Đại Tấn, diện mạo cũng khác biệt với bá tánh Đại Tấn.” Trình Tự trầm giọng bẩm báo: “Thuộc hạ hoài nghi bọn chúng là mật thám của dị quốc...”

 

Sở Dực lạnh lùng hỏi dồn: “Phủ binh hiện đang ở nơi nào!”

 

Vị phủ binh thương nặng, bên hông trúng một nhát đao hiểm nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tàn cuối cùng, dốc hết sức bắt chước ngữ điệu của bọn thích khách.

 

“Là Đông Lăng!” Ánh mắt Vân Sơ tỏa hàn khí lạnh lẽo khiến khác rùng sợ hãi.

 

Nàng chỉ rõ mười mấy năm Đông Lăng sẽ tổng tấn công Đại Tấn, hề đám Đông Lăng ẩn trong kinh thành lâu đến thế.

 

Đám ngoại bang phóng hỏa tàn sát, cướp bóc vô độ, chuyện ác nào dám . Nàng dám tưởng tượng Trường Sinh rơi tay bọn chúng sẽ chịu những hình thức tra tấn tàn khốc ...

 

“Bọn họ mưu tính kỹ lưỡng mới đến.” Sở Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Sơ, trấn an: “Sơ nhi, nàng hãy an tâm trở về trông chừng Giác ca nhi. Ta cam đoan sẽ đưa Trường Sinh nguyên vẹn, tổn hao dù chỉ một sợi tóc về nhà.”

 

Vân Sơ thẳng mắt : “Lúc Trường Sinh hoảng sợ, con bé sẽ mong thấy mẫu nhất. Ta xin cùng .”

Phạm Khắc Hiếu

 

Toàn bộ kinh thành ngay lập tức giới nghiêm. Bốn cổng thành đều đóng chặt, ngả đường dẫn khỏi thành đều phong tỏa nghiêm ngặt.

 

Các bá tánh xảy biến cố gì, nhưng ai dám qua đường lớn, lục tục về nhà đóng cửa cài then. Thế nhưng, quan binh truy xét nhanh chóng tìm đến, tiến hành tra xét cẩn mật từng nhà, từ trong ngoài...

 

Trong một tiểu viện nhỏ, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh . Bên trong xe ngựa là ba hài tử đang hôn mê bất tỉnh vì đ.á.n.h ngất.

 

Mấy tên trong tiểu viện giao tiếp với bằng thứ ngôn ngữ mà Đại Tấn thể hiểu nổi.

 

“Khốn kiếp, tại chúng phong tỏa kinh thành nhanh đến thế! Giờ thoát khỏi thành trở thành một vấn đề nan giải!”

 

“Chẳng vị quận chúa là thứ nữ, Bình Tây Vương coi trọng ư? Vì lẽ gì mà y phái nhiều thủ vệ kinh thành đến ?”

 

“Chúng mai phục tại kinh thành bấy lâu, trù tính thời gian dài như , chớ nên tự rối loạn trận tuyến. Đợi phong ba qua rời khỏi thành cũng muộn.”

 

“Kinh thành bá tánh cần mưu sinh, thể nào cứ đóng cửa thành mãi . Chúng chậm rãi chờ đợi thời cơ, chỉ cần đưa vị quận chúa về sẽ lập đại công.”

 

“Tuy rằng đích nữ, nhưng cũng là huyết mạch sinh của tân Thái Tử, chính là Trưởng công chúa tương lai đấy! Hừm, đây chính là món vũ khí sắc bén nhất của Đông Lăng trong tương lai !”

 

“...”

 

Sắc trời dần chìm u tối.

 

Sở Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu đau buốt, đau đến mức tưởng chừng như nổ tung. Con bé chậm rãi mở mắt, thứ lọt tầm mắt chỉ là một mảng đen kịt. Nó nhớ , khi hậu môn vương phủ hái quả thì bọn thích khách đột nhiên xuất hiện, đ.á.n.h mạnh gáy khiến con bé ngất lịm.

 

Chẳng lẽ con bé đang trong tay bọn thích khách ư?

 

Đợi đến khi đôi mắt dần thích nghi với bóng tối dày đặc, con bé mới lờ mờ nhận thấy một vài thứ xung quanh.

 

Nó thấy còn hai khác đang kế bên, bèn nhỏ giọng lay gọi: “Nhàn, tỉnh , Thế Doãn...”

 

Tạ Nhàn cùng Tạ Thế Doãn sờ sờ gáy, chậm rãi mở choàng mắt, mất một lúc mới thích ứng với bóng đêm.

 

“Đây rốt cuộc là nơi nào...” Tạ Nhàn vô cùng hoảng sợ: “Là bắt chúng đến đây ? Bọn chúng gì, chúng sẽ bỏ mạng ...”

 

Trong gian tối đen chật hẹp , cả ba đứa nhỏ đều vô cùng sợ hãi.

 

Tạ Nhàn vốn tính nhát gan, giờ phút dọa đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi ngừng, chỉ thể che miệng nức nở khe khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-413.html.]

 

Tạ Thế Doãn tuy là nam hài nhưng cũng chỉ mới hơn bảy tuổi, sợ hãi đến mức run rẩy, gắt gao ôm chặt đôi đầu gối.

 

Sở Trường Sinh rõ hai bằng hữu liên lụy. Giá như con bé nằng nặc đòi phủ hái quả thì , chẳng xảy chuyện động trời thế .

 

con bé cũng hiểu rõ mật phục ngoài hậu môn vương phủ nhiều như chắc chắn mang theo âm mưu từ lâu. Cho dù con bé bước chân ngoài, đám đó cũng sẽ tìm cách lẻn vương phủ.

 

Bắt con bé thì còn dễ xử lý, nhưng nếu chúng bắt Giác ca nhi thì càng phiền toái gấp bội...

 

“Hai ngươi đừng sợ.” Sở Trường Sinh nhẹ giọng trấn an: “Hiện tại phụ vương là Thái Tử, thể huy động bá quan văn võ khắp triều. Họ nhất định sẽ tới cứu chúng , đừng sợ!”

 

“Phải, chúng sợ, sợ.” Tạ Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Trường Sinh: “Đây là nơi chân Thiên tử, đám dám manh động , chúng cần sợ hãi.”

 

Ba hài tử nương tựa an ủi , cảm xúc cũng dần trở nên định.

 

lúc , bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở khóa, tiếp theo đó là cánh cửa đẩy bật . Một nhóm cầm đuốc bước bên trong.

 

Ánh lửa rọi quét qua gương mặt của ba đứa trẻ.

 

Một nam nhân cất giọng thô kệch: “Có hai nữ hài, đứa nào là quận chúa?”

 

Một tên khác đáp lời: “Nha quận chúa, chỉ cần xiêm y là ngay.”

 

Hai tên bước lên kỹ lưỡng, phát hiện vải vóc hai đứa trẻ chẳng gì khác biệt.

 

Bộ xiêm y Tạ Nhàn đang mặc là do Giang di nương dùng vải dệt Vân Sơ tặng để may, cả chất liệu và tài khâu vá đều thuộc hàng thượng đẳng. Vì đến vương phủ khách, Tạ Nhàn mới diện bộ y phục đẽ và chất lượng như thế , khiến đám thích khách căn bản thể phân biệt phận thật của nàng.

 

Còn Sở Trường Sinh, trang sức đầu con bé sớm rơi rớt hết cả khi bắt . Trong ánh sáng tối tăm mờ nhạt, hai tiểu cô nương sát cạnh , quả thực chẳng thể phân biệt ai phận cao quý hơn.

 

Hai nam nhân gọi thêm một khác tới.

 

Sở Trường Sinh phát hiện diện mạo kẻ mới giống hai tên đó; gã cất lời, con bé liền nhận đây là giọng thuần chất kinh thành. Thì , ngay tại kinh đô , bọn chúng cũng kẻ tiếp ứng! Đại Tấn quả nhiên phản tặc!

 

“Hai ngươi, rốt cuộc ai mới là Sở Trường Sinh?” Kẻ nọ tủm tỉm hỏi: “Quận chúa chắc hẳn đói lả nhỉ. Bữa ăn chuẩn xong xuôi, chúng cùng dùng bữa .”

 

Sở Trường Sinh lập tức cảnh giác. Bọn gian nhân dùng thủ đoạn thô bạo bắt con bé đến đây, để con bé co ro nền đất lạnh lẽo cứng nhắc, cớ gì chuẩn đồ ăn cho con bé lúc ?

 

Khi con bé đang trầm ngâm suy tính, Tạ Nhàn ở bên cạnh đột nhiên bật dậy: “Là !”

 

Sở Trường Sinh lập tức tỉnh táo , vội vàng níu chặt Tạ Nhàn: “Ngươi gì thế?”

 

“Ta ăn gì suốt cả ngày nay, đói bụng.” Tạ Nhàn hất tay Sở Trường Sinh : “Trong tình cảnh , bổn quận chúa đây rảnh để lo lắng cho an nguy của các ngươi!”

 

Sở Trường Sinh khỏi kinh ngạc. Sau đó con bé lập tức hiểu ý đồ của Tạ Nhàn. Đám thích khách đến là vì , bọn chúng ý định gì, sát hại mục đích nào khác, hành động của Tạ Nhàn chính là để bảo tính mạng cho con bé.

 

“Không , mới là quận chúa!” Sở Trường Sinh lập tức thẳng dậy: “Các ngươi mục đích gì, cứ nhắm thẳng đây!”

 

“Thật thú vị.”

 

Ý gương mặt tên nọ càng thêm sâu đậm. Trẻ con quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, chỉ dùng một chút thức ăn dụ dỗ là nảy sinh mâu thuẫn.

 

Ánh mắt gã liếc Tạ Thế Doãn, từng bước dẫn dụ: “Nói cho ai là quận chúa, sẽ thưởng cho ngươi một con gà nướng.”

 

Tạ Thế Doãn nuốt nước miếng ừng ực: “Thật ?”

 

Kẻ nọ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đương nhiên là thật! Mau , rốt cuộc ai là quận chúa?”

 

Tạ Thế Doãn chậm rãi giơ tay, vươn ngón trỏ.

 

Ngón trỏ của nó chỉ thẳng về phía Tạ Nhàn: “Chính là nàng.”

 

 

Loading...