Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:15:55
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Ta , tuyệt đối !” Sở Hoằng Du dùng hết tứ chi bò lên Vân Sơ, kiên quyết: “Ta đây, , !”

 

Thu Đồng tiến lên, túm lấy cổ áo tiểu hài tử, xách nó lên: “Tiểu thế tử, dù ngài là hài tử, song xét cho cùng cũng là ngoại nam. Ở chỗ phu nhân là hợp lý hợp tình. Nô tỳ xin đưa ngài về vương phủ.”

 

“Hu hu hu, !” Hai chân tiểu gia hỏa đá loạn xạ trong trung: “Ta vất vả lắm mới tìm cơ hội trốn khỏi vương phủ, gian khổ trộn Tạ gia, ngươi thể đuổi nhanh như ? Ta thích ngươi nữa , đáng ghét, hu hu hu…”

 

A Mao lập tức tiếp lời: “Mấy hôm , tiểu thế tử tin Tạ phu nhân sinh bệnh bắt đầu ăn ngon ngủ yên, gầy mấy cân . Khó khăn lắm mới chờ ngày Vương gia rời phủ, tiểu thế tử mới tìm cơ hội trốn . Tiểu thế tử từ nhỏ thiếu thốn tình thương mẫu , Tạ phu nhân hãy xem như thương xót tiểu thế tử của bọn ...”

 

Vân Sơ chững .

 

Nàng vòng tay ôm lấy tiểu hài tử đang cựa quậy trong khí .

 

Nàng tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương bốn tuổi, nhưng nếu so với Tạ Thế Doãn cùng tuổi thì đứa bé thật sự quá gầy yếu, trông hệt như hài tử mới ba tuổi .

 

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy cho ngươi ở đây đêm nay, nhưng trời sáng rời đó, ?”

 

Tiểu tử nín mỉm , chui lòng nàng.

 

Bóng đêm tĩnh mịch.

 

Sở Hoằng Du hào hứng chợp mắt , hai tay hai chân ôm chặt lấy Vân Sơ.

 

Vân Sơ thực sự thấy đau đầu, tuy nàng tự tay nuôi nấng Tạ Thế Doãn nhưng nay Tạ Thế Doãn từng dám càn như .

 

“Ngươi đừng nhắm mắt, chúng trò chuyện .”

 

Tiểu tử dựa sát nàng, mạnh dạn kéo mí mắt nàng lên.

 

“Tiểu thế tử, ngươi giờ là giờ nào ?” Vân Sơ nhức đầu: “Hài tử ngủ sớm mới thể cao lớn, mau ngủ .”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Ta tên Sở Hoằng Du, ngươi gọi là Du ca nhi , như sẽ mật hơn.” Tiểu gia hỏa ôm cổ nàng, nũng : “Vậy gọi ngươi là gì?”

 

Vân Sơ bất lực sự nũng nịu của thằng bé: “Ngươi gọi là A Di .”

 

“Không , A Di quá xa cách.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: “Ta gọi ngươi là Mẫu ?”

 

Vân Sơ kinh hãi: “Du ca nhi, lời thể bậy, nếu khác thì sẽ rước họa sát đó.”

 

Tiểu tử vội : “Ta ngươi thành nên thể là Mẫu của . Vậy thì thế , lúc ai, sẽ gọi ngươi là Mẫu , như ngươi sẽ gặp tai ương nữa.”

 

“Ngươi...”

 

Lời cự tuyệt đến đầu lưỡi nhưng Vân Sơ cách nào thốt nên lời.

 

Lòng nàng mềm nhũn, vốn giả vờ lạnh nhạt để đứa nhỏ rời sớm một chút nhưng giờ chút khống chế cảm xúc, nàng duỗi tay ôm hài tử lòng.

 

“Ôi, thơm quá.” Sở Hoằng Du nhắm mắt : “Rất giống mùi của Mẫu trong giấc mơ. Ta thật sự thích ngươi...”

 

Hài tử lẩm bẩm mấy câu, chỉ chốc lát chìm giấc mộng .

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-43.html.]

 

Vân Sơ nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé.

 

Đứa nhỏ cũng giống hài tử trong giấc mơ của nàng như đúc, nàng cũng sớm mở lòng với nó.

 

Nàng thật hy vọng hài tử còn sống, hy vọng hài tử thể ngủ bên cạnh nàng, nhưng tất cả cũng chỉ là hy vọng xa vời...

 

Vân Sơ chậm rãi chìm giấc ngủ.

 

Ngày hôm , đầu mũi nàng đột nhiên ngứa ran, nàng hắt xì một cái mở mắt.

 

Lập tức thấy tiểu tử đang cầm một sợi chỉ, cố ý quẹt lên chóp mũi nàng. Thấy nàng hắt xì, tiểu gia hỏa lộ vẻ mặt đắc ý với trò nghịch ngợm bày .

 

“Mẫu , tỉnh ư?”

 

Một tiếng Mẫu cũng hề khiến Vân Sơ cảm thấy mâu thuẫn khi hài tử gọi như .

 

Nàng bế đứa nhỏ lên: “Du ca nhi, y phục, chúng dùng bữa sáng nào.”

 

Sở Hoằng Du lời để nàng y phục, ngoan ngoãn nắm tay nàng đến thiên thính.

 

Vì nàng đổ bệnh nên đám tới thỉnh an đến cửa thì Thính Sương mời về. Những nha khác trong viện đều bận rộn, thiên thính chỉ còn mấy nha tâm phúc.

 

“Du ca nhi thích ăn món gì?” Vân Sơ ôn nhu hỏi: “Bánh bao sữa dê tệ, nếm thử ?”

 

Sở Hoằng Du nâng cằm: “Con đút con ăn.”

 

Vốn tưởng rằng sẽ cự tuyệt, nhưng Vân Sơ gắp bánh bao đưa đến bên môi nó. Thằng bé há miệng c.ắ.n một miếng, hương vị bánh bao cũng khác gì ở Vương phủ, nhưng hiểu vì cảm thấy ngon, ăn hết một chiếc ăn chiếc khác, ăn liền bảy tám chiếc, đều là Vân Sơ tự tay đút nó ăn.

 

“Mẫu , thật , con thích !”

 

Dường như nó từng hạnh phúc như , cả như ngâm trong bình mật, tưởng như đang trong giấc mộng .

 

Vân Sơ mỉm nó: “Ăn no ?”

 

Sở Hoằng Du xoa xoa bụng nhỏ tròn vo: “Chưa từng no bụng như .”

 

Vân Sơ lên: “Ăn no , thì thôi.”

 

Lời tựa sấm sét giữa trời quang, khiến Sở Hoằng Du kinh ngạc đến mức ngây .

 

Nữ nhân đối đãi tử tế như , hóa chỉ để tiện đường đuổi ?

 

Lúc nãy hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ khổ sở bấy nhiêu.

 

Nó chớp mắt hai cái, nước mắt như trân châu liên tục trào .

 

Vân Sơ vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Tiểu thế tử ở ngoài cả đêm, đến lúc về .”

 

“Hu hu hu!”

 

Sở Hoằng Du đột nhiên to, thở dốc.

 

 

Loading...