Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:30:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khánh Hoa xoa xoa vầng trán.

 

Nàng đường sá xa xôi tới đây, vốn dĩ mệt mỏi, trong một lúc tiếp nhận nhiều thông tin động trời như , đầu óc nàng sắp nổ tung.

 

Nàng vô cùng lo lắng về phía long sàng, nơi Hoàng đế đang .

 

Phụ hoàng vẫn hề phản ứng gì động tĩnh lớn đến thế, chẳng khác nào một qua đời.

 

Nàng kinh sợ mở miệng : “Nhi nữ cũng xin ở Dưỡng Tâm Điện để hầu hạ phụ hoàng.”

 

“Không cần nhiều hầu bệnh như .” Vân Sơ : “Tỷ tỷ mệt mỏi , dùng bữa, tắm rửa, nghỉ ngơi , đúng , Thâm ca nhi cứ luôn miệng nhắc tới tỷ tỷ đấy.”

 

Vốn dĩ ban đầu nàng Khánh Hoa tới phủ Bình Tây Vương ở, nhưng bây giờ e rằng tiện nữa.

 

Sở Thụy sẽ từ bất cứ thủ đoạn nào.

 

Nàng lo lắng Khánh Hoa sẽ trở thành quân cờ của Sở Thụy.

 

nội cung vẫn thỏa đáng hơn một chút.

 

Chỉ hy vọng hai ngày sắp tới thể trôi qua bình an.

 

Khánh Hoa quả nhiên nhớ nhi tử, liền theo Vân Sơ tới Đông Cung.

 

Đám cung nhân lục tục dọn thức ăn lên, bày đầy một bàn. Mạnh Thâm dùng cơm cùng Khánh Hoa, Vân Sơ chăm sóc Giác ca nhi.

 

“Thâm ca nhi, con chớ nên bận tâm đến những biến cố nơi triều đình cùng hậu cung, cứ chuyên tâm đèn sách là .” Khánh Hoa dặn dò: “Không lâu nữa là kỳ thi hội , tuy tuổi con còn nhỏ nhưng học thức hơn , thể thử sức một . Phụ con đặt nhiều kỳ vọng, con phấn đấu, quan cũng thể trợ giúp cữu cữu của con.”

 

Mạnh Thâm gật đầu: “Mẫu cứ yên tâm, nhi tử rõ.”

 

Dùng bữa xong, Khánh Hoa mệt mỏi.

 

Đương nhiên nàng sẽ nghỉ Đông Cung, mà đến Trường Thu Cung của Ân phi. Nơi tẩm cung của nàng từ khi xuất giá.

 

Trường Thu Cung lấy Chủ điện nơi Ân phi cư ngụ, còn một trong hai Thiên điện chính là nơi ở của Công chúa Khánh Hoa năm xưa. Các cung tỳ hầu hạ cũng đều là nàng quen thuộc.

 

Cung tỳ pha nước nóng, cho thêm chút trầm hương giúp thư giãn. Khánh Hoa cởi bỏ xiêm y, mộc dũng, nhắm mắt tĩnh tâm.

 

Sau khi tắm gội, nàng cảm thấy thư thái, bèn khoác áo ngoài, bước nội thất nghỉ ngơi.

 

Trước khi chìm giấc ngủ, nàng còn tự nhủ nghỉ ngơi đủ thì sẽ đến Dưỡng Tâm Điện canh chừng. Nàng cảm thấy một nỗi bất an khó tả, vô cùng lo lắng cho phụ hoàng...

 

Không ngủ bao lâu, nàng bỗng thấy tiếng văng vẳng bên tai, là giọng của một nam nhân lạ lẫm.

 

“Công chúa Khánh Hoa, tỉnh giấc ?”

 

Nàng tức khắc mở mắt.

 

Một gương mặt thanh tú văn nhã lọt mắt nàng .

 

Nàng cả kinh, thốt lên: “Sở Thụy!”

 

Nàng ngẩng đầu, lúc mới bàng hoàng nhận bản đang nền đất lạnh lẽo, phía là xà nhà mục nát, cửa sổ bốn phía đều hư hỏng, đây rốt cuộc là nơi nào.

 

“Sở Thụy! Ngươi dám bắt cóc Công chúa Đại Tấn! Chẳng lẽ ngươi sống nữa !” Khánh Hoa phẫn nộ quát: “Tuy ngươi công cứu giá, nhưng xét cho cùng, ngươi chỉ là nhi tử của tiên Thái Tử, phận vô danh tiểu ! Ngươi mau thả , sẽ thỉnh cầu phụ hoàng tha cho ngươi tội c.h.ế.t!”

 

“A.”

 

Sở Thụy nở nụ chế giễu.

 

Hắn vốn tưởng rằng khi Tô Tử Nguyệt hạ cổ lên Ân phi, tử cổ sẽ phát huy uy lực lớn lao. Ai ngờ, nhập ký chủ thì con tử cổ tiêu diệt. Con tử cổ trong thể cũng ngày càng suy yếu, bởi cổ đực sắp c.h.ế.t, con cổ cái cũng chẳng thể phấn chấn lên . Hắn hết đường, chỉ còn cách bí quá hóa liều.

 

“Công chúa Khánh Hoa, giữa chúng vốn quan hệ ngươi sống c.h.ế.t.” Sở Thụy mỉm hòa nhã : “Sao thử hợp tác với ?”

 

Tuy là mùa hạ, nhưng nơi vô cùng lạnh lẽo.

 

Khánh Hoa chỉ khoác một kiện xiêm y mỏng, từ đầu đến chân đều cảm nhận lạnh thấu xương.

 

Nàng quanh quất, trong phòng chỉ nàng và Sở Thụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-430.html.]

 

Hắn vốn là kẻ ốm yếu, hẳn nàng thể thoát khỏi tay .

 

Nàng lẳng lặng bò dậy. Ngay khi nàng toan xoay , một tiếng "vút" sắc lạnh vang lên, như thứ gì đó xẹt qua vành tai, "xoạt" một tiếng, ghim thẳng cây cột gỗ phía .

 

Nàng sờ lên tai, lòng bàn tay lập tức dính đầy m.á.u tươi.

 

Một miếng thịt tai cắt bay, m.á.u tươi ngừng tuôn xối xả.

 

Máu rỏ tí tách xuống vai, nhuộm đỏ một mảng xiêm y.

 

Sở Thụy mỉm mở miệng: “Công chúa Khánh Hoa, hiện tại chúng thể chuyện hợp tác ?”

 

Khánh Hoa run rẩy xoay , lúc nàng mới phát hiện một tiểu thái giám đang lặng trong góc tối.

 

Trong tay tiểu thái giám là mấy mũi d.a.o nhỏ sắc lạnh.

 

Nàng rõ, nếu còn dám manh động chạy trốn, những mũi d.a.o nhỏ đó chắc chắn sẽ xuyên qua yết hầu của nàng.

 

“Ngươi, rốt cuộc ngươi gì!”

 

Khánh Hoa khó nhọc thốt câu hỏi.

 

“Phải như mới hợp lẽ chứ.” Sở Thụy càng thêm sâu: “Đừng nữa, xuống đây, chúng thưởng bàn chuyện.”

 

Tiểu thái giám lặng lẽ mang đến một chiếc bàn nhỏ, còn rót cho mỗi một ly.

 

Hương lượn lờ thoang thoảng, nhưng Khánh Hoa dám động đậy chút nào.

 

“Sao, hợp khẩu vị ư?”

 

Sở Thụy dứt lời, Khánh Hoa lập tức run rẩy bưng chén lên.

 

Nàng kinh hãi nhận mặt chính là kẻ điên rồ, cớ gì phụ hoàng dung túng cho y tồn tại? Y đáng lẽ c.h.ế.t cùng Thái Hậu từ lâu !

 

Trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ nhưng dám biểu hiện ngoài, run rẩy cầm chung nhưng dám uống, nàng sợ bản cũng sẽ trúng cổ như mẫu phi.

 

Lúc Sở Thụy mới mở miệng: “Tử cổ trong Ân phi Vân Sơ hóa giải, đành tìm đến ngươi hỗ trợ. Ngươi trách thì trách Vân Sơ, vốn dĩ ngươi lãnh kiếp nạn .”

 

Khánh Hoa c.ắ.n chặt khớp hàm.

 

Nếu Vân Sơ phát hiện mẫu phi trúng tử cổ thì bây giờ phụ hoàng gặp chuyện gì... Nàng thầm thấy may mắn vì Vân Sơ là một thông minh tài trí.

 

Chỉ là nàng quá mức ngu , thế nào để thoát .

 

“Ta mời Công chúa Khánh Hoa tới đây là nhờ ngươi giúp đỡ một việc.” Sở Thụy tỏ vẻ hữu hảo: “Hiện tại, ngươi một phong thư cho Mạnh Thâm. Ta bảo ngươi gì, ngươi cứ thế mà chấp bút.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Đồng tử Khánh Hoa co chặt: “... Được.”

 

Mặc kệ là chuyện gì, cứ đồng ý tính tiếp.

 

Công chúa mất tích, nhất định sẽ phát hiện nhanh, nhất định sẽ mau chóng tới cứu viện...

 

Tiểu thái giám mang giấy bút lên.

 

Sở Thụy chút hoang mang : “Thâm nhi, vi nương đang giam cầm. Ngươi hãy đút thứ t.h.u.ố.c cho Hoàng Thượng, vi nương sẽ bình an.”

 

Y dứt lời thì đặt một gói t.h.u.ố.c nhỏ lên mặt giấy. Khánh Hoa xong hai chữ “Thâm nhi” thì lập tức ngưng bút: “Đây là loại t.h.u.ố.c gì?”

 

“Đây là chuyện Công chúa nên hỏi.”

 

Sở Thụy dứt lời thì Khánh Hoa buông bút: “Nếu chuyện hợp tác thì cũng quyền , ... A!”

 

Tiểu thái giám cầm chung lạnh lùng hắt thẳng mặt nàng.

 

Dù nước nguội lạnh, nhưng một vị Công chúa cao quý hạ nhân đối đãi như , sự nhục nhã còn khó chịu hơn cả bạt tai.

 

“Lời hợp tác chỉ là do Vương gia rộng lượng cho Công chúa chút mặt mũi mà thôi.” Tiểu thái giám khẩy: “Vương gia nhà ban thể diện, Công chúa nên điều mà quý trọng mới .”

 

Khánh Hoa lau nước mặt, bả vai run rẩy: “Vậy thà hợp tác! Sở Thụy, ngươi dẹp bỏ ý niệm ! Ta thề tuyệt đối chuyện mưu hại phụ hoàng… Á!!”

 

 

Loading...