Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:30:29
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lư đại nhân dậy: “Muốn chuyển dời sự chú ý của Hoàng Thượng e rằng chút khó khăn. Không nếu vị Lê đại tiểu thư xảy biến cố, liệu Hoàng Thượng chịu rời ?”
“Chỉ cần Sở Thụy còn kề bên, tâm trí của phụ hoàng ắt sẽ dẫn dắt.” Vân Sơ ngừng giây lát, : “Việc cứ giao cho trưởng . Huynh sẽ lo liệu việc đ.á.n.h ngất Hoàng Thượng.”
Bốn tại Chiêm Sự Phủ mật đàm suốt hai canh giờ, định chi tiết các bước hành động.
Trở Đông Cung cũng là lúc dùng cơm trưa.
Vân Sơ còn kịp dùng bữa trưa thì nhận thư từ Sở Dực.
Thư ba ngày , lúc đó vẫn còn chuyện xảy trong triều.
Vân Sơ tỉ mỉ chuyện xảy đêm qua thư, vì để phu quân suy nghĩ miên man, chi bằng rõ tường tận chuyện.
Sau khi gửi thư , nàng ngủ một giấc thật ngon.
Tinh thần phấn chấn thì mới thể mưu toan chuyện lớn.
Nàng đang chuẩn cho rời cung mời trưởng Vân Trạch tiến cung thì Thính Sương vội vàng tới báo: “Thái Tử Phi, Nhiếp Chính Vương tới tiền viện.”
Đôi mắt Vân Sơ chợt lóe hàn quang, lập tức dậy.
Đi tiền viện, nàng thấy Sở Thụy đang tán cây tiền viện Đông Cung, đang thưởng hoa ngắm cảnh, bàn tay còn nâng niu cánh hoa.
Hắn vận xiêm y trắng toát, dáng vẻ yếu đuối mong manh, hề mang khí chất của một Nhiếp Chính Vương tấn phong.
Nghe thấy động tĩnh, Sở Thụy đầu , : “Thái Tử Phi.”
“Nhiếp Chính Vương...” Vân Sơ nở nụ ẩn ý: “Dám đơn độc tới Đông Cung, xem bên cạnh Ngài ít ám vệ. Kẻ ốm yếu nơi nương tựa hai năm về , nay trở thành Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính. Nếu Thái Hậu Cửu Tuyền linh, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.”
Sở Thụy bước đến gần Vân Sơ: “Năm xưa, từng nhờ Thái Hậu hạ chỉ xin Thánh Thượng ban hôn cho ngươi, lời đó vốn đùa. Giờ đây, ngươi thể cân nhắc đề nghị .”
Nghe , Vân Sơ trực tiếp bật : “Ngươi ngươi đang gì ?”
“Nhân sinh đắc ý cần tận hưởng, gì thì cứ . Bằng , nếu kịp thỏa nguyện mà c.h.ế.t thì thật là đáng tiếc.” Sở Thụy vươn tay gạt sợi tóc mai của Vân Sơ: “Nửa đời của quá đỗi khốn khổ, nửa đời chỉ sống tùy tâm sở dục, gì là sai ?”
lúc !
Vân Sơ rút đoản kiếm trong tay áo đ.â.m thẳng bụng Sở Thụy nhưng mũi kiếm cản .
Sở Thụy mặc áo giáp bên trong!
“Thái Tử Phi chỉ chút thủ đoạn nông cạn ư?” Sở Thụy nắm chặt cổ tay nàng, đoản kiếm tuốt trần: “Triệu tập các phụ tá Đông Cung bàn luận suốt chừng thời gian mà vẫn nghĩ diệu kế nào hơn, để Thái Tử Phi tự tay chiêu đoạt mạng ?”
Vân Sơ lạnh lùng thẳng : “Ta hiểu ngươi khao khát khôi phục giang sơn vốn thuộc về phụ ngươi, song thứ của thì vĩnh viễn thể sở hữu. Ngươi nên dứt bỏ vọng tưởng khi sự còn quá muộn.”
“Cho dù cơ nghiệp thuộc về , cũng đến lượt Sở Dực xưng vương.” Sở Thụy vẫn giữ nụ ngạo nghễ: “Hiện tại hiệp Thiên tử để uy h.i.ế.p chư hầu, chỉ một đạo lệnh của cũng đủ khiến Vân gia các ngươi vạn kiếp bất phục. Vân Sơ, gả cho , cam đoan ngươi sẽ trở thành nữ tử tôn quý bậc nhất thiên hạ.”
“Hừ!”
Một quý nữ như Vân Sơ từng thốt những lời chợ búa, song lúc nàng thật sự khó kiềm chế.
Ánh mắt nàng tràn đầy sự khinh miệt: “Ngươi từng giống trưởng tỷ của ngươi, cưới một nữ nhân mang bóng dáng trưởng tỷ , quả thực là hành vi bệnh hoạn và ghê tởm.”
“Ngươi!”
Sở Thụy bóp chặt cổ Vân Sơ.
Phạm Khắc Hiếu
Ánh mắt thâm sâu như mực: “, chính vì ngươi nét tương đồng với trưởng tỷ của nên mới khoan dung cho ngươi đến . Nếu , sớm thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ phế bỏ ngôi vị Thái Tử Phi của ngươi !”
“Vậy còn cảm tạ ân đức của Nhiếp Chính Vương !”
Vân Sơ tránh thoát khỏi bàn tay .
Nàng thầm kinh hãi, quả nhiên sức lực của Sở Thụy hề nhỏ.
Ngoại giới đều đồn là kẻ ốm yếu, nhưng e rằng bí mật luyện võ từ tấm bé, ắt hẳn mưu tính những chuyện từ lâu .
Mấy ngày gần đây, triều chính sóng gió ngừng.
Thống soái Ngự Lâm Quân Nhiếp Chính Vương thế bằng thuộc Lâm gia, chính là mẫu tộc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-434.html.]
Thái phó đương triều dâng tấu can gián Hoàng Thượng bãi miễn Nhiếp Chính Vương, nhưng Hoàng đế đẩy về quê an dưỡng tuổi già, vị trí trống cũng lập tức Nhiếp Chính Vương cài cắm tâm phúc.
Ngay cả Thái phó Nhất phẩm còn cách chức, thêm một vị đại thần đ.â.m đầu cột mà c.h.ế.t ngay tại triều đường, nhưng cũng thể khiến Hoàng Thượng đổi quyết định. Bởi , trong triều còn ai dám can gián nữa.
Quan viên Lễ bộ thượng tấu, thỉnh cầu nhân dịp Tết Trung Thu năm nay lập đàn tế thiên.
Thông thường, tế đàn chỉ mở khi gặp năm thiên tai mất mùa nghiêm trọng. , Lễ bộ lấy lý do Long thể Hoàng Thượng bất an, cần lập đàn tế trời để cầu nguyện cho Long thể an khang.
Triều đình lúc ngầm chia thành ba thế lực.
Thứ nhất là nhóm quan mới Nhiếp Chính Vương đề bạt, căn cơ còn yếu kém.
Thứ hai là đa triều thần rõ nội tình, tạo thành phái trung lập.
Thứ ba chính là phe Đông Cung do Vân Sơ đầu, đang ngấm ngầm mượn sức phái trung lập để thúc đẩy việc tế thiên.
Ngay cả các triều thần nội tình cũng nhận thấy Long thể Hoàng Thượng dạo gần đây ngày càng suy kiệt. Mỗi lâm triều, các đại thần gần đều rõ hốc mắt ngài hãm sâu, gương mặt gầy hóp còn giữ dáng vẻ, cánh tay lộ khỏi tay áo khô quắt như củi khô.
Quả thực, việc tế trời là cần thiết.
Do đó, sự thúc đẩy của Đông Cung, đa triều thần đều tán thành, nghi thức tế lễ đêm Trung Thu định đoạt.
Hoàng đế còn giao Phượng Ấn cho bất kỳ phi tần nào chưởng quản nữa, nên đại điển sẽ do Lễ bộ và Nội Vụ Phủ cùng thực hiện.
Thoáng chốc, Tết Trung Thu tới.
Trời còn nhập nhoạng tối mà vầng trăng rằm lấp ló, tròn vành vạnh lơ lửng trời cao, ngụ ý đoàn viên sum họp.
Hoàng cung thắp sáng vô đèn lồng đỏ, Thái Hòa Điện chật kín . Văn võ bá quan thành hàng trang nghiêm, Ngự Lâm Quân sắp xếp san sát. Người ở vị trí cao nhất, dĩ nhiên, chính là Hoàng đế.
Gió đêm khẽ thổi, long bào phất phơ phác họa rõ ràng hình tiều tụy của Hoàng đế. Ân phi khỏi đau lòng, Hoàng Thượng mới chỉ lục tuần, mà trông như một lão nhân bát tuần ...
Tiếng nhạc lễ bắt đầu tấu lên khắp đại điện, đây là nghi thức tế cáo trời cao, đại điển sắp cử hành.
Lửa đại đàn rực cháy dữ dội.
Hai cung nhân đỡ Hoàng đế bước lên phía , ngài ném lá bùa đầy kinh văn chậu lửa đang bốc lên.
Hướng đại nhân và Nhiếp đại nhân bên liếc mắt một cái.
Nhiếp đại nhân thả một vật gì đó xuống đất, lập tức cúi xuống nhom nhặt.
Những kẻ phía thấy thì lượt truyền tín hiệu ngoài.
Chẳng mấy chốc, một viên Ngự Lâm Quân chạy tới thông báo: “Khải bẩm Nhiếp Chính Vương, trong cung phát hiện nhân sĩ rõ lai lịch, xin ban chỉ thị!”
Sở Thụy khẽ nhíu mày: “Ngươi dẫn một nhóm kiểm tra ngay. Tuyệt đối ảnh hưởng đến nghi thức tế thiên!”
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!”
Viên Ngự Lâm Quân đó dẫn theo một tiểu đội rời .
Sở Thụy liếc Vân Sơ bên trái.
Hắn thừa hiểu nghi thức tế thiên do Vân Sơ dốc lực thúc đẩy, chắc chắn là lợi dụng đại điển để chuyện gì đó.
Đáng tiếc...
Trên môi hiện lên một nụ ẩn ý.
Nụ tựa như một con rắn độc đang bò lên cổ chân Vân Sơ, khiến nàng rùng sởn tóc gáy.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, dứt khoát đẩy suy nghĩ đáng sợ khỏi tâm trí.
Nàng đầu về phía Vân Trạch đang cách đó xa.
Vân Trạch sắp xếp Vân gia ở hàng đầu, vị trí gần Hoàng Thượng nhất.
Khi lá bùa kinh văn bay xuống đất, cúi lưng nhặt lên, cung kính về phía tế đàn.
Lúc chỉ còn cách Long thể Hoàng đế nửa cánh tay, đang định hành động thì đột nhiên...