Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 441
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:32:53
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sơ ngẩng đầu lên bầu trời lấp lánh, cố nuốt ngược dòng nước mắt chua xót trong. Giữa bóng đêm thăm thẳm, nàng nhận một bóng đang chậm rãi tiến về phía . Nét yếu đuối, bi thương gương mặt nàng lập tức biến mất còn tăm , thế đó là vẻ lạnh lùng, sắc bén.
“Thái Tử Phi... À , hiện tại hẳn xưng một tiếng Thái Hậu.” Sở Thụy tiến đến, cất lời: “Từ ngôi vị Thái Tử Phi mà trực tiếp lên Thái Hậu, ngươi e rằng là vị Thái Hậu ít kinh qua tranh đấu nhất trong lịch sử Đại Yến .”
Vân Sơ nhạt, ánh mắt ẩn chứa sự mỉa mai: “Vậy ai gia nên gửi lời cảm tạ sâu sắc đến Nhiếp Chính Vương ?”
Sở Thụy thẳng nàng, từ tốn đáp: “Ta rõ ràng thể nâng đỡ Thất Hoàng tử, thậm chí Cửu Hoàng tử, Thập Hoàng tử lên ngôi, nhưng cố tình chọn Hoàng tôn. Ngươi vì lẽ gì ?”
Vân Sơ vẫn lạnh nhạt, hề cất lời.
“Lẽ dĩ nhiên là vì ngươi.” Sở Thụy dùng giọng ôn nhu : “Ta hề mong ngươi chịu thêm bất kỳ khổ sở nào...”
“A!” Vân Sơ nhạo một tiếng, cắt ngang lời : “Thê tử và nhi tử của Nhiếp Chính Vương mới mệnh một, ngươi về túc trực bên linh cữu của họ mà đến đây thốt những lời , ngươi thấy thật nực ?”
Sắc mặt Sở Thụy lập tức trở nên âm trầm, lạnh lẽo. Ánh đèn lồng trắng tang thương hắt lên gương mặt , khiến thần sắc càng thêm phần u ám. Hắn mím chặt môi thành một đường thẳng, phẩy tay áo bỏ .
Vân Sơ cất bước linh đường. Toàn bộ thành viên hoàng thất đều đang quỳ lạy, than và hóa vàng mã. Ngày đầu tiên, tất cả đều mặt, nhưng bốn mươi chín ngày đó, chỉ cần luân phiên túc trực bên linh cữu. Dẫu , cũng khiến cho mệt mỏi vì quá sức.
Nàng bất động thanh sắc quỳ xuống, cúi đầu yên lặng hóa vàng mã. Một đêm cứ như trôi qua, bầu trời bất tri bất giác hửng sáng.
Vân Sơ lên : “Các vị thái phi mau đưa hài tử về nghỉ ngơi , đợi muộn một chút đến.”
Đám Thục Phi bây giờ trở thành Lão Thái Phi. Mà Vân Sơ là Thái Hậu, cũng chính là nữ chủ nhân duy nhất của hậu cung hiện tại. Mọi đương nhiên đều theo lời nàng .
Phạm Khắc Hiếu
Ngoài linh đường còn nữ quyến và đại thần tang, trong linh đường chỉ còn Vân Sơ cùng Sở Hoằng Du.
Đây là đầu tiên kể từ khi Tiên Đế băng hà, hai mẫu tử mới khoảnh khắc ở riêng. Sở Hoằng Du đến khàn cả giọng, mở miệng : “Nương cũng về nghỉ ngơi , con quỳ một ở đây là đủ .”
“Du ca nhi, nương sẽ ở cùng con.” Vân Sơ ôn nhu : “Con là tân quân, nhất cử nhất động đều đời để ý. Họ sẽ vì con còn nhỏ tuổi mà bỏ qua lời trách móc nặng nề . Thế nên, ba ngày đầu con luôn túc trực bên linh cữu. Hiện giờ chỉ một nương ở đây, con hãy dựa nương chợp mắt một lát . Lát nữa đến, con tiếp tục thể hiện sự đau thương.”
Sở Hoằng Du kiên định lắc đầu: “Con vẫn còn chịu ...”
Vân Sơ giữ c.h.ặ.t t.a.y : “Bây giờ con còn cố nhưng nghĩa mấy ngày vẫn còn cố . Hoàng tổ phụ của con cũng sẽ nhẫn tâm con quỳ mãi ở đây nghỉ ngơi. Ngoan, lời nương , ngủ một lúc .”
Sở Hoằng Du bài vị mắt, hốc mắt đỏ lên, lúc mới ngoan ngoãn xuống đùi Vân Sơ chợp mắt.
Hắn nhắm mắt , khàn giọng thầm thì: “Lúc con vẫn thường với Phụ Thái Tử, nào ngờ con chẳng cơ hội trở thành Thái Tử nữa… Phụ thật quá lười biếng, ngay thời khắc mấu chốt như mất tích một chút tin tức… May mắn con trưởng thành , con thể bảo hộ Mẫu , bảo hộ và cả nữa…”
Hắn mớ chậm rãi chìm giấc ngủ.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng nhi tử, ngẩng đầu lên bài vị: “Phụ hoàng yên lòng, nhi tức nhất định sẽ bảo vệ giang sơn xã tắc, để bất cứ kẻ nào thừa cơ loạn…”
Tiên hoàng băng hà, quàn bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đưa tang. Mỗi ngày triều thần và nữ quyến đều phiên tới tang, hoàng thất chia ba ca luân phiên túc trực bên linh cữu, khí tang thương bao trùm khắp hoàng cung.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-441.html.]
Sở Hoằng Du mỗi sáng đều túc trực bên linh cữu, mãi tới giờ Ngọ mới nghỉ. Hắn rời khỏi linh đường, đưa mắt về phía mấy vị đại thần phụ quốc đang quỳ bậc thềm. Chắp tay lưng, khẽ ho khan : “Hứa thái sư, Lý đại nhân, Chu đại nhân, Cừu đại nhân, chư vị ái khanh hãy cùng trẫm tới Ngự Thư Phòng.”
Ngự Thư Phòng.
Thân ảnh nho nhỏ của Sở Hoằng Du cô độc long ỷ, khí thế chính chiếc ngai vàng lu mờ . Bốn vị đại thần phụ quốc cung kính .
“Trẫm triệu các khanh tới đây là để cùng thương nghị việc Đông chinh.” Sở Hoằng Du cau mày cất lời.
Lúc tin tức Phụ hoàng mất tích truyền về triều, ai nấy đều cho rằng ngài băng hà, nhất mực phái binh Đông chinh báo thù rửa hận, san bằng Đông Lăng. kể từ khi Hoàng tổ phụ băng hà, chẳng còn ai nhắc tới việc nữa.
Hắn thực sự vô cùng lo lắng cho Phụ hoàng, nhanh chóng xuất binh Đông chinh.
“Khải bẩm Hoàng thượng, e là việc chút khó khăn.” Hứa thái sư thở dài mở miệng. “Đối với mỗi một triều đại, khi hoàng quyền giao chuyển đều dẫn đến cảnh thù trong giặc ngoài. Nếu phái binh Đông chinh ngay lúc , kinh thành sẽ trở nên sơ hở, dễ xuất hiện phiền toái đáng .”
Chu đại nhân gật đầu phụ họa: “Hơn nữa, lúc đưa mười lăm vạn binh mã, chỉ mới thiệt hại hai vạn quân. Mười ba vạn quân còn vẫn đủ sức công phá Đông Lăng.”
Cừu đại nhân tiếp lời: “Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, hiểu rõ điều lợi hại trong đó. Hơn nữa, Hoàng thượng còn chính thức cử hành đại điển đăng cơ, chi bằng chờ khi đăng cơ hãy thương nghị việc .”
Thủ phụ Đại học sĩ Lý đại nhân trầm mặc lời nào. Ông leo lên vị trí Thủ phụ , tất nhiên là kẻ thiếu mưu lược. Ông , ngoài bản , ba còn đều là tay sai của Nhiếp Chính Vương. Lý đại nhân thực sự rõ vì một trung thần như Hứa thái sư cam tâm đồng lõa với Nhiếp Chính Vương.
Trong năm vị đại thần phụ quốc, chỉ một ông trung thành với ấu đế. Lời của ông cũng sẽ lấn át, cũng bằng thừa.
“Hoàng thượng đang gì?” Sở Thụy đột nhiên đẩy cửa bước , chắp tay : “Lúc Tiên đế lâm chung hạ chỉ truyền lệnh thần phò tá Hoàng thượng. Giờ Hoàng thượng triệu tập nghị sự nhưng gọi thần tới, chăng Hoàng thượng cho rằng thần đủ tư cách phụ tá quốc gia ?”
Hắn dứt lời, Ngự Thư Phòng lập tức trở nên yên tĩnh, một cỗ áp lực vô hình đ.á.n.h thẳng về phía Sở Hoằng Du.
Sắc mặt Lý thủ phụ lập tức trầm xuống. Dùng ngôn từ sắc bén đối đãi với một tiểu hài tử như , Nhiếp Chính Vương quả thực quá mức càn. Ông đang định mở lời bênh vực thì ấu đế : “Chẳng qua, trẫm thấy Nhiếp Chính Vương mỗi ngày xử lý nhiều việc, quá mệt mỏi , vì thế trẫm mới cố ý triệu Vương gia tới nghị sự mà thôi.”
Giọng điệu trẻ thơ nũng nịu của khiến sắc mặt Sở Thụy dịu đôi chút: “Vì triều đình mà sức, là việc mà thần nên .”
“Dù , Vương gia cũng nên nghỉ ngơi cho thỏa đáng.” Sở Hoằng Du nhảy khỏi long ỷ. “Ngày nào cũng túc trực bên linh cữu tang, trẫm quả thực quá mỏi mệt, nên hồi cung nghỉ ngơi. Các khanh cứ tự nhiên.”
Hắn ngáp bước khỏi Ngự Thư Phòng, một đám thái giám cung nữ nối đuôi theo .
Những cung nhân đều là do Ân phi khâm điểm chọn lựa đưa tới cho . Thân nhân huyết mạch của họ đều trong tay Ân phi mặc cho bà định đoạt, ít nhất đảm bảo đám sẽ kẻ khác mua chuộc.
Sở Thụy đầu Lý thủ phụ, cất lời: “Thánh chỉ phong hào cho Hoàng tử, Hoàng nữ, phong Thái phi, Thái Hậu, đều cần Lý đại nhân sắp xếp chu .”
Lý thủ phụ gật đầu: “Vâng, Vương gia.”
Tuy ông là Nhất phẩm Thủ phụ, là cận thần của Thiên tử, cũng xem như là đại thần quyền cao chức trọng, nhưng khi mặt Nhiếp Chính Vương đang nắm giữ triều chính, ông vẫn kiêng dè đôi phần.
Sau bốn mươi chín ngày quàn linh cữu Tiên đế thì cũng tới cuối thu, tiết trời càng lúc càng lạnh.
Tân quân cùng bá quan văn võ và quyến hoàng thất đưa Tiên đế Hoàng lăng, hợp táng cùng Tiên Hoàng Hậu. Sau khi tang lễ kết thúc, cũng chính là ngày cử hành đại điển đăng cơ cho tân đế.
Nghi thức đăng cơ của Thiên tử diễn suốt cả một buổi sáng. Ngày đầu tiên trị vì cứ thế mà kết thúc trong mỏi mệt.