Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:33:15
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Lý đại nhân đang băn khoăn điều gì?” Vân Sơ trầm cất tiếng: “Lo lắng ai gia chuyên quyền, lo lắng Vân gia sẽ phát triển hưng thịnh, là lo lắng ai gia sẽ phò trợ ấu tử lên ngôi?”

 

Lý thủ phụ kinh ngạc sự thông tuệ của Vân Sơ. Ông lập tức dậy hành lễ: “Thần nghi kỵ như là bất kính, nhưng đó quả thực là điều khiến thần lo lắng.”

 

“Vậy để ai gia một lời thành thực với Lý đại nhân.” Vân Sơ ôn tồn cất lời: “Đương kim Hoàng thượng chính là cốt nhục sinh của ai gia. Chi tiết chuyện , ai gia tiện rõ.”

 

Lý thủ phụ quả thực dám tin tai . Phản ứng đầu tiên là phủ nhận, nhưng ngay đó, ông nhớ tới dung mạo của Trưởng công chúa Sở Trường Sinh, thể là giống Thái Hậu như đúc.

 

Phu nhân của ông còn từng nhận xét rằng Trưởng công chúa và Thái Hậu tướng mạo mẫu tử, khác gì cốt nhục sinh.

 

Thì , quả thật là sinh!

 

“Còn việc ai gia chuyên quyền , Lý đại nhân càng cần bận tâm.” Vân Sơ mỉm : “Đợi đến khi Nhiếp Chính Vương phế bỏ, ai gia cũng sẽ đồng thời chấm dứt việc buông rèm nhiếp chính, trao trả triều chính cho ấu đế. Mục đích duy nhất của khi thượng triều là để đối phó với Sở Thụy. Một khi Sở Thụy ngã xuống, cần thiết lo lắng triều chính nữa. Ta hứng thú với quyền thế, chỉ mong che chở cho Du ca nhi mà thôi.”

 

“Nếu Thái Hậu nương nương hạ lời như , thần nguyện hết lòng cống hiến sức lực.” Lý thủ phụ chắp tay: “Phe phái trong triều phức tạp, xin Thái Hậu cho thần chút thời gian để thuyết phục các vị đại thần . Đợi đến khi thời cơ chín muồi, đại sự tất thành.”

 

Vân Sơ dậy: “Phải nhờ cậy Lý đại nhân .”

 

Thoáng chốc, đến đêm Ba mươi Tết.

 

Sáng sớm, khi tiễn đưa Nhiếp Chu, Vân Sơ lặng lẽ rời cung, tự đưa tang và nhập táng cho .

 

Tuyết trắng bay lả tả, cả hoàng thành bao phủ trong lớp áo bạc trắng. Đám cung nhân bận rộn quét tuyết từ sáng đến tối.

 

mới Thọ yến mấy hôm , tiệc Trừ tịch trong cung Vân Sơ cũng chỉ chuẩn đơn giản, mời đại thần trong triều, chỉ Hoàng thất tụ họp ăn một bữa cơm đoàn viên.

 

“Đông năm nay quả thực lạnh giá.” Ân thái phi khoác chiếc áo lông chồn quý giá, ghế, khỏi thở dài: “Cũng Dực nhi đang ở nơi nào...”

 

Vân Sơ liền ngắt lời bà: “Hôm nay là đêm Trừ tịch, chi bằng chúng chỉ chuyện vui thôi.”

 

Vân thái phi mỉm nhấp môi: "Xem Du ca nhi lớn lên, càng ngày càng phong thái đế vương."

 

“Làm Thiên tử quả thật là phiền toái.” Sở Hoằng Du chu môi: “Mỗi ngày đều thức dậy sớm, xong việc triều chính học, buổi tối còn phê duyệt tấu chương. Haizz, lắm việc như ? Con chẳng còn thì giờ luyện võ nữa.”

 

Nghe oán giận như thế, tất cả đều bật .

 

Thập hoàng tử non nớt cất lời: “Đợi khôn lớn, sẽ phụ phê duyệt tấu chương.”

 

Thân mẫu Thập hoàng tử vội vàng che miệng nhi tử , khẽ trách mắng: “Tấu chương là việc cơ mật triều đình, thể để con động ? Chưa hiểu chuyện thì đừng bừa!” Sau đó, bà hướng về Vân Sơ, khép nép : “Thái Hậu nương nương, Thập nhi còn bé dại, hiểu lễ nghĩa, nó ý niệm gì khác ạ.”

 

“Đều là một nhà, Tuyên thái phi cần câu nệ như .” Vân Sơ ôn tồn : “Cho dù là cố Thái tử Sở Dực đây, là Du ca nhi hiện tại giữ ngôi Hoàng đế, đều là kẻ tàn nhẫn độc đoán. Lão Thất, Lão Cửu, Lão Thập, các con thể chọn nhập triều quan, cũng thể chọn đến đất phong sinh sống, sự đều do chính các con quyết định.”

 

Tuyên thái phi do dự: “Nếu nó ban đất phong, , thể theo chăm sóc ?”

 

Thế cục tại Hoàng thành quá đỗi phức tạp, bà lo sợ nếu cứ dây dưa tiếp tục, nhi tử của sẽ cuốn vòng xoáy tranh quyền đoạt vị, cuối cùng c.h.ế.t t.h.ả.m nơi đó. Bà chỉ một nhi tử , là chỗ dựa cả nửa đời . Bà hề hứng thú với ngôi vị tối cao, chỉ mong tránh xa chốn thị phi, bảo bản và hài tử là thỏa nguyện.

 

“Từ xưa đến nay từng quy tắc cho phép cung phi đến đất phong.” Vân thái phi thở dài, nếu , bà cũng nguyện ý đến Hiếu Xương ở cùng Lão Bát.

 

tiền lệ đó.” Vân Sơ tiếp lời: “ quy củ, vốn dĩ cũng là do con định mà thôi.”

 

Hai mắt Tuyên thái phi tức khắc ánh lên niềm chờ mong.

 

“Nếu chư vị Phiên Vương thể cai trị đất phong thật , việc thỉnh mẫu phi của đến nơi đó an dưỡng một thời gian cũng là chuyện quá lớn lao.” Vân Sơ mỉm : “Nghe Lão Bát đến Hiếu Xương, đám thổ phỉ nơi đều dám manh động nữa. Chờ đến đầu xuân, nếu cô cô nhớ Lão Bát, chi bằng đến Hiếu Xương thăm một chuyến. Phong cảnh núi sông đường cũng xem như tồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-463.html.]

 

Vân thái phi mừng rỡ vô ngần: “Được, ! Vậy đa tạ Sơ nhi.”

 

Bà hiểu rõ Sơ nhi là để thị uy với các vị thái phi khác, ngầm ý rằng nếu Phiên Vương thành tựu, con họ sẽ đoàn tụ. Điều cũng tiện thể mượn lực của các gia tộc ngoại thích những thái phi . Cho dù dùng tới họ, thì cũng để họ Sở Thụy lợi dụng thanh đao đối phó .

 

Vân Sơ hàn huyên cùng thêm một lúc dậy cáo lui. Việc các hoàng tử còn đến đất phong , đối với nàng mà , cũng gây lợi hại gì. Nàng tôn trọng lựa chọn của họ.

 

Nàng rời khỏi đại điện, về An Khang Cung mà thẳng tới thiên điện của Lê Tĩnh Xu.

 

Sau khi Tiên Hoàng băng hà, việc sắp xếp cho Lê Tĩnh Xu trở thành một vấn đề nan giải. Bởi lẽ, Lê Tĩnh Xu cung phi, trong Hoàng thất Ngọc Điệp, việc ở cung cấm là hợp lẽ.

 

Thế nhưng, Lê gia sụp đổ, Lê Tĩnh Xu thực sự còn nơi nào để nương tựa. Cung cấm tạm thời cũng mới đến, nên Vân Sơ vẫn giữ nàng . Dẫu , nàng cũng chỉ là một đáng thương.

 

“Nhị Lang, là Nhị Lang đến chăng?”

 

Từ bên trong, Lê Tĩnh Xu bước , thấy Vân Sơ thì thoáng lộ vẻ thất vọng: “Thì là Bình Tây Vương phi.”

 

Ký ức của nàng vẫn dừng ở buổi đầu tiên Vân Sơ cứu, nàng vẫn cho rằng Vân Sơ bây giờ vẫn là Bình Tây Vương phi.

 

Vân Sơ cũng đính chính, chỉ cất lời: “Ngoài gió lạnh, Lê cô nương mời nhà. Hôm nay Nhị Lang bận rộn nhiều việc, sẽ thể đến thăm nàng.”

 

Lê Tĩnh Xu an tọa giường, bắt đầu thêu hoa: “Nhị Lang thích thêu gối, thêu hơn chục cái , vì vẫn đến?”

 

Vân Sơ nên gì, chỉ đành thở dài một .

 

Lê Tĩnh Xu chỉ giữ sự tỉnh táo chốc lát như , nhanh trở trạng thái điên loạn. Sau khi dùng thuốc, nàng chìm giấc ngủ.

 

Vân Sơ trong sân, căn dặn đám hạ nhân: “Không phép cắt xén bất cứ khoản chi phí nào. Kẻ nào dám trái, ai gia tuyệt đối dung tha.”

 

Đêm Giao thừa, Vân Sơ vốn định đón khoảnh khắc trừ tịch cùng ba hài tử. Thế nhưng tới nửa đêm, cả bốn con lúc nào . Sáng hôm , Vân Sơ tỉnh giấc khi ai đó vạch mắt.

 

Tiểu gia hỏa Giác ca nhi thức dậy cũng quấy , chỉ lên bụng nàng, cố sức vạch mí mắt nàng , miệng khúc khích.

 

“Tiểu tử hư đốn .”

 

Vân Sơ ôm lấy hài tử, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng tỉnh giấc.

 

Hiếm khi lâm triều, Sở Hoằng Du liền ăn vạ trong phòng Vân Sơ, nô đùa cùng .

 

Phạm Khắc Hiếu

Chẳng mấy chốc lượt kéo tới chúc tết, khiến An Khang Cung cũng quá quạnh hiu.

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua cho đến mùng bảy tháng giêng.

 

Buổi đại triều đầu tiên của năm mới mở màn bằng một tin tức vô cùng hân hoan.

 

Cụ thể là, mười vạn đại quân phái đến Đông Biên (phía đông) tiếp viện cuối năm ngoái hội quân cùng mười mấy vạn đại quân trấn giữ nơi đó, cùng bố trí chiến lược tác chiến. Chờ khi vũ khí chiến đấu sắc bén vận chuyển tới, họ lập tức chủ động tuyên chiến.

 

Đông Lăng, vốn coi là bá chủ biển cả, cực kỳ khinh thường quân lực Đại Tấn, chúng chỉ phái tám vạn quân để đối đầu với hai mươi vạn quân binh Đại Tấn.

 

Nếu dựa theo chiến thuật cũ, tám vạn binh mã thể tàn sát ít nhất ba vạn quân Đại Tấn, nhưng Đông Lăng mắc sai lầm chí mạng.

 

Quân Đông Lăng mơ cũng thể ngờ Đại Tấn chế tạo thứ vũ khí kỳ lạ . Khi thuyền chiến của bọn chúng áp sát, thứ đó đột ngột đổ sập xuống, găm chặt boong tàu. Bọn chúng chạy cũng thoát , bởi vì thứ trang đinh sắt sắc nhọn, cắm sâu ván gỗ khiến chúng chỉ thể chịu trận.

 

 

Loading...