Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:33:16
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Binh sĩ Đông Lăng chỉ còn trân mắt tướng sĩ Đại Tấn đạp lên cầu thang chiến mà tràn sang thuyền . Mỗi nhát đao bổ xuống đều tàn khốc, khác gì c.h.é.m hoa màu, kẻ nào c.h.é.m c.h.ế.t sẽ lập tức ném xác xuống đáy biển.

 

Số quân Đông Lăng tổn thất lên tới sáu vạn binh, chỉ một phần nhỏ thoát trở về. Toàn bộ chiến thuyền của chúng cũng Đại Tấn tịch thu và kéo . Trận hải chiến , Đông Lăng chịu đựng tổn thất t.h.ả.m khốc.

 

“Đại thắng! Đại thắng! Trận giành chiến thắng vang dội!” Binh sĩ báo tin mừng rỡ khôn nguôi: “Uy Võ tướng quân dự tính thừa thắng xông lên, đ.á.n.h thẳng Đông Lăng nhỏ bé , xin Hoàng Thượng và Thái Hậu chấp thuận giáng lệnh!”

 

“Tốt!” Sở Hoằng Du phấn khích bật dậy: “Phải thừa cơ truy kích, dốc lực đ.á.n.h bại Đông Lăng. Phải san bằng cái chốn hẻo lánh vô danh đó, sáp nhập bản đồ Đại Tấn!”

 

Triều thần đương nhiên nhiệt liệt tán thành. Hải chiến thể kéo dài chiến tuyến, cũng nên đ.á.n.h giằng co, tránh tiêu hao quốc khố. Thừa thắng truy kích mới là thượng sách.

 

Vân Sơ khẽ gật đầu: “Truyền lệnh xuống, chiếu chỉ Uy Võ tướng quân lập tức mang theo hai mươi vạn đại quân tấn công Đông Lăng!”

 

Binh lính truyền tin lĩnh chỉ rời ngay lập tức.

 

Chư vị đại thần trong triều vẫn đang đắm chìm trong khí vui mừng chiến thắng.

 

“Quả nhiên là nhờ thần binh do Hoàng Thượng thiết kế mới lập nên đại công, bằng thể nhanh chóng khống chế quân Đông Lăng như .”

 

“Hoàng Thượng mới tròn tám tuổi, lúc chúng lên tám còn thông tỏ chữ nghĩa, Hoàng Thượng quả nhiên là thiên tư thông minh, là bậc đế vương trời sinh mang mệnh quý.”

 

“Hoàng Thượng tuổi nhỏ mà thông tuệ đến thế, đợi khi trưởng thành tất sẽ trở thành bậc minh quân vĩ đại, kiến tạo nên trăm năm thịnh thế, lưu danh sử sách đời đời.”

 

“Thần cũng cho là như thế…”

 

Những lời ca ngợi khiến Sở Hoằng Du cảm thấy lâng lâng, như cưỡi gió bay lên. Tuy cố gắng kiềm chế, nhưng hình nhỏ bé vẫn tránh khỏi vặn vẹo, kìm đầu về phía Vân Sơ để chờ đợi công nhận.

 

“Hoằng Du nhi của chúng quả là lợi hại nhất.” Vân Sơ mỉm tán thưởng, đoạn nhẹ giọng dặn dò: “ con là đế vương, bảo hộ thần dân, giữ vững biên cương là bổn phận trời định, tuyệt đối kiêu ngạo tự mãn mà lơ là.”

 

Sở Hoằng Du gật đầu thật mạnh mẽ, ánh mắt lướt qua các triều thần vẫn đang nghị luận phía , mở lời: “Trẫm một việc tuyên bố.”

 

Triều thần lập tức trở nên yên tĩnh. Hắn lúc mới cất giọng: “Nền tảng của một quốc gia chính là nông nghiệp, trẫm cho rằng nông nghiệp chính là nội lực của đất nước. Sau khi trẫm thỉnh giáo Thái Hậu cùng Âu Dương ái khanh, trẫm quyết định, ngoài việc giảm bớt tô thuế đồng ruộng cho nông dân, còn cần tăng cường các kỳ khảo hạch để tuyển chọn quan phụ mẫu kiến thức sâu rộng về nông nghiệp. Những quan phụ mẫu khả năng dẫn dắt dân chúng canh tác, nhằm gia tăng sản lượng thu hoạch…”

 

Hộ bộ Thượng thư xong vội vã bước khỏi hàng: “Khải bẩm Hoàng Thượng, quốc khố đang thiếu hụt trầm trọng, e rằng thể giảm thuế lúc …”

 

“Việc quốc khố thiếu hụt là vấn đề mà các ngươi giải quyết, nên để lê dân bá tánh gánh vác gánh nặng .” Sở Hoằng Du về phía các vị quan khác: “Chư vị ái khanh ý kiến gì?”

 

“Thần cho rằng chính sách vô cùng thỏa đáng.” Lý Thủ phụ là đầu tiên ủng hộ: “Nông nghiệp là căn cơ quốc gia, giảm thiểu thuế má cho bách tính thể định dân tâm, đây mới là nền tảng để giữ gìn sự định và hòa bình lâu dài của xã tắc.”

 

Những vị quan khác cũng sôi nổi bước khỏi hàng.

 

“Năm Đại Tấn trải qua nhiều biến cố, nay cần ban bố ân huệ, nhằm định lòng dân.”

 

“Việc tăng cường khảo hạch quan viên, giúp nông dân tăng gia sản xuất, ắt sản lượng sẽ tăng cao, thuế má thu về hẳn sẽ thấp hơn . Thần cho rằng đây là chuyện lợi cho quốc gia.”

 

“Thần xin tán thành quyết định của Hoàng Thượng!”

 

“Tốt!” Vân Sơ mở lời: “Việc cứ quyết định như . Lập tức chiếu thư, thông cáo thiên hạ.”

 

Khi chính lệnh ban bố, bộ dân chúng đều hân hoan.

 

“Giảm thuế ba năm... Thiên ân! Đương kim Hoàng Thượng quả thực là minh quân nhân đức, ngay trong lúc đang chinh chiến mà ban hành lệnh giảm thuế, chuyện quả là tiền lệ từng trong sử sách!”

 

[]

 

“Hoàng Thượng mới lên tám, vẫn còn là một hài tử. Chẳng sách dạy ‘nhân chi sơ, tính bản thiện’ ? Hoàng Thượng thiện lương, thấu hiểu nỗi thống khổ của bách tính nghèo khó chúng , quả là một vị hoàng đế hiền đức.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-464.html.]

“Nghe đồn rằng sở dĩ chúng đại thắng Đông Lăng là nhờ Hoàng Thượng nghĩ một kế sách mới. Ý tưởng của Người tốn nhiều ngân lượng để thực hiện, nhưng Hộ bộ chịu chi. Chính Hoàng Thượng nguyện ý quyên góp tư khố riêng của , từ đó mới cảm động văn võ bá quan cùng góp bạc chế tạo vũ khí. Bằng , trận chiến thể giành thắng lợi.”

 

“Hoàng Thượng quả thực là nhân từ, thương dân như con. Có một vị đế vương như chính là đại phúc của thiên hạ.”

 

“Đó là điều hiển nhiên.”

 

“…”

 

Chiến thắng quân sự cùng với chính sách giảm thuế khiến danh vọng của vị tân đế khuếch trương nhanh chóng trong một thời gian ngắn.

 

Trong khí phấn khởi , khắp nơi cùng nghênh đón kỳ Thi Đình đầu xuân. Các sĩ tử đỗ Cống sĩ từ kỳ thi cuối năm đồng loạt tiến điện Kim Loan, tham gia vòng khảo hạch cuối cùng.

 

Thông thường, Hoàng đế chính là đích đề mục cuối cùng cho kỳ Thi Đình, tổng cộng ba đề. tân đế vẫn còn là một hài tử, đủ khả năng để tự đề, nên Vân Sơ mời năm vị Đại thần phụ quốc cùng thương nghị về nội dung thi.

 

Hơn một trăm sĩ tử trong đại điện, cảnh tượng vô cùng đông đúc, trang nghiêm.

 

Các trọng thần trong triều thành hai hàng, túc trực hai bên để dự kiến, đưa đề nghị cuối cùng cho kết quả đại khoa.

 

“Tham kiến Hoàng Thượng!”

 

Mọi đồng loạt hành lễ.

 

Sở Hoằng Du giơ tay : “Chư vị đều miễn lễ. Chư khanh đều là trụ cột tương lai của Đại Tấn, giang sơn tất dựa các vị. Hiện tại trẫm ba đề mục cuối cùng, khi các vị thành thì trình cho Nhiếp Chính Vương xem qua, đó sẽ đưa đến các đại nhân khác cùng phê duyệt.”

 

Từng cống sĩ xuống vị trí của .

 

Sở Hoằng Du lượt ba đề mục, hai câu hỏi nhỏ, một bài sách luận, chỉ cần thành trong thời hạn quy định là .

 

Phạm Khắc Hiếu

Vân Sơ rèm châu, thấy Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang. Năm nay hai đứa nhỏ cũng chỉ tròn mười tuổi. Bởi vì là con cháu thế gia, chúng cần tham gia Viện thí Thi Hương, mà thể trực tiếp tham dự kỳ Thi Hội. Chỉ cần thành tích định thì thể thi đậu Cống sĩ, đó tiến kỳ Thi Đình cuối cùng .

 

Lần còn phu quân của thứ Vân Nhiễm là Đới nhị công tử Đới Hoành, năm nay hai mươi mốt tuổi. Hắn lớn hơn Mạnh Thâm và Giang ca nhi ít, nhưng xét chung các cống sĩ, tuổi tác cũng chỉ thuộc hàng trung bình, vẫn còn lớn tuổi hơn , ba bốn chục tuổi đều .

 

Còn hài tử của Nhiếp gia, chính là trưởng tử của Nhiếp Chu, Nhiếp Mông.

 

Nhiếp Mông cúi đầu chăm chú , khuôn mặt trong sáng, hề thể hiện nỗi bi thương mất phụ .

 

Nhiếp Mông thành đề thi nhanh, chính là đầu tiên thành. Hắn đưa bài thi cho tiểu thái giám, đó bài thi đưa tới mặt Nhiếp Chính Vương.

 

Sở Thụy thoáng qua, quả thật chút kinh diễm, áng văn mang khí khái hào hùng của Nhiếp Chu.

 

Thật cũng g.i.ế.c Nhiếp Chu, nhưng Nhiếp Chu cứng đầu như , cứ nằng nặc ngu trung, chỉ thể thanh trừ .

 

Ngay đó, ngừng cống sĩ nộp bài thi, Sở Thụy đều xem qua.

 

Hắn thể thừa nhận Công chúa Khánh Hoa tuy ngu xuẩn nhưng giáo dưỡng hài tử, tài hoa của Mạnh Thâm đủ sức để giành ba vị trí đầu.

 

Mạnh Thâm mới nhỏ tuổi đến , thể phong đỗ Thám Hoa Bảng Nhãn ? Chẳng điều đó sẽ càng khiến cho Vân Sơ thuận lợi củng cố quyền lực, an phát triển thế lực ?

 

Sở Thụy cầm thẻ bài trong tay, cuối cùng đặt nó lên bài thi của Nhiếp Mông.

 

Hắn g.i.ế.c Nhiếp Chu, xem như với Vân Sơ. Nếu , sẽ trả nhân duyên cho Nhiếp Mông, để Nhiếp Mông Trạng Nguyên.

 

Sau đó các vị đại thần truyền bài thi, sôi nổi đặt thẻ bài lên bài thi mà họ cho là xứng đỗ Trạng Nguyên. Cuối cùng bài thi sẽ đưa đến chỗ ngự tiền, mời Hoàng Thượng cùng Thái Hậu định đoạt.

 

Sở Hoằng Du thoáng qua đưa cho Vân Sơ.

 

 

Loading...