Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 476
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:33:29
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chư vị đây đều là bá tánh đến từ Ninh Châu ?” Giọng Vân Sơ ôn hòa, êm ái tựa dòng suối: “Các ngươi cơ nghiệp vững chắc tại Ninh Châu, ruộng đất, căn cơ sinh sống, hà cớ gì vượt qua trăm dặm đường xá gian nan để đổ dồn về kinh thành như thế ?”
Lời nàng dứt, bộ đám bỗng lâm trầm tư, vẻ mặt mất phương hướng.
Quả thực, tại Ninh Châu, cuộc sống của họ vốn dĩ sung túc, mà vì mù quáng kéo đến kinh thành?
Suốt chặng đường dài, lương khô sớm cạn, ngày nào cũng đào rau dại, gặm rễ cây cầm . Những ngày tháng khốn khổ như , họ tài nào hiểu nổi bản vượt qua bằng cách nào, càng thể lý giải nổi tại cam tâm tình nguyện mang theo cả già trẻ rời bỏ quê hương mà chạy đến một nơi xa xôi như ...
Càng cố gắng suy ngẫm, tâm trí càng trống rỗng.
“Bất luận chư vị đến đây vì mục đích gì, e rằng đều trở về thôi.” Vân Sơ khẽ thở dài: “Hãy xem, những con trẻ bên cạnh các ngươi, đứa nào cũng đói xanh xao gầy guộc. Những lão nhân gia thì bệnh tình càng thêm nặng nề... Chẳng thứ nước cam lộ thể tiêu trừ tật bệnh ? Các ngươi lặn lội đường xa, ngày ngày uống thứ nước đó, uống nhiều như , cớ vẫn còn bệnh tật triền miên?”
Dân chúng cúi đầu chính , thể tiều tụy, xiêm y tả tơi.
Dẫu cho họ là bá tánh cơ cực sống tầng chót, cũng từng bao giờ t.h.ả.m hại đến nhường .
Lại ít ho khan, nước mắt chảy ròng. Nếu quả thật cam lộ linh nghiệm, cớ bệnh tật dứt?
“Nếu chư vị còn cứ cố chấp lưu kinh thành, e rằng nhà cửa ở Ninh Châu sẽ kẻ khác chiếm đoạt, ruộng đất cướp , tài sản cơ nghiệp của các ngươi sẽ mất sạch trong một sớm một chiều...” Vân Sơ thẳng họ, tiếp: “Người sống đời vốn chỉ mong đủ bốn thứ: cơm ăn áo mặc, chỗ ngủ yên . Hiện giờ các ngươi ăn ngon, mặc lành, nơi nương tựa, đây cuộc sống mà các ngươi hằng mong ?”
Dân chúng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mê man.
Đạo lý đơn giản như thế, vì cớ gì mấy ngày nay đầu óc họ mê hoặc, việc rõ ràng?
“Đi thôi, mau! Ta trở về, chuồng heo nhà còn ba con lợn, mấy ngày nay ai chăm sóc, chắc chắn chạy tán loạn hết !”
“Nhà còn một đàn gà vịt, trời ơi, đừng là kẻ khác trộm mất chứ.”
“Lúc hình như quên khóa cửa, đó là một tòa bốn gian đại viện lận đó... Mau, mau trở về thôi!”
“Ta một hàng xóm vẫn đang chờ nước cam lộ, dẫn nàng cùng .”
“Phải, , đại ca vẫn còn ở phía bên ...”
Phạm Khắc Hiếu
Hướng đại nhân lớn tiếng đề nghị: “Chư vị đói bụng lâu ngày, khi lên đường, hãy dùng một bát cháo để lấy sức lực mà trở về nhà.”
Chẳng bao lâu , dân chúng bắt đầu tản .
Tuy nhiên, ngày đầu tiên lượng bá tánh đến nhiều, ước chừng chỉ bốn năm ngàn .
Sang ngày thứ hai, con lên tới bảy tám ngàn .
Vân Sơ vẫn dùng phương thức tương tự để khuyên giải họ trở về cố hương.
Quả nhiên, khi dùng cháo, khả năng phán đoán của trở bình thường. Căn bản cần khuyên nhủ nhiều lời, họ lập tức dẫn theo già trẻ lớn bé về nhà...
“Biện pháp của Hoàng Thượng và Thái Hậu quả thật là diệu kế.” Lý thủ phụ vô cùng tán thưởng: “Cứ theo đà , đầy mười ngày là dân chúng sẽ giải tán hết, Thành Vương cũng còn đáng sợ nữa.”
ngay lúc , một thị vệ vội vã chạy tới bẩm báo: “Bẩm Thái Hậu nương nương, chuyện chẳng lành ! Vô bá tánh đang tập trung tại Thừa Thiên Môn, hòng phá sập cổng thành!”
Thừa Thiên Môn chính là cổng thành chính yếu. Thành Vương điều đến hai trăm ngàn , bố trí quân đóng bên ngoài, và Thiên Nữ nương nương cũng đang phát nước cam lộ tại đó.
Vân Sơ trầm mặc.
Nàng lập tức xe ngựa, đến nửa canh giờ tới Thừa Thiên Môn. Sở Hoằng Du tin cũng vội vã đến nơi.
Hai con cùng bước lên bậc thang cao nhất, từ xa, bên ngoài tường thành là biển mênh mông, vô bá tánh.
Ước chừng đến hai ba trăm ngàn đang tay cầm những cây tròn lớn, chia thành nhiều đợt liên tục phiên tấn công cổng thành. Cổng thành vững chắc đến mấy, e rằng cũng thể chịu đựng nổi lực va đập khủng khiếp như thế.
Bên chân tường thành, ngay tại cổng chính Thừa Thiên Môn, là đám dân chúng tay tấc sắt.
Còn Thành Vương, y đang dẫn theo thuộc hạ cùng phủ binh của , cưỡi tuấn mã ung dung quan sát từ phía .
Một tên quan văn đỉnh xe ngựa, lớn tiếng rao giảng: “Thành Vương trong lòng vì dân, nhân từ bác ái, là huyết mạch hoàng thất chính thống, Thành Vương mới chính là chân mệnh thiên tử, là chủ nhân thực sự của thiên hạ ! Các ngươi mau chóng mở cổng thành, nghênh đón tân đế đăng cơ!”
Hai trăm ngàn dân chúng đồng loạt gào thét.
“Thành Vương là chân mệnh thiên tử!”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-476.html.]
“Mở cửa thành! Nghênh đón tân đế đăng cơ!”
“Mở cửa thành! Nghênh đón tân đế đăng cơ!”
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đ.â.m phá cửa thành vang dội ầm ầm, chấn động cả kinh thành.
Vân Sơ đầu thành, sắc mặt lạnh băng như sương giá.
Thành Vương chuyện triều đình phát cháo bỏ t.h.u.ố.c giải, bởi thế y mới vội vàng bộc lộ bộ dã tâm của .
Nếu cửa thành phá vỡ, kinh thành hiển nhiên sẽ lâm đại loạn.
Nàng lạnh lùng hạ lệnh: “Cung nỏ thủ, vị trí!”
Trên đầu tường, lập tức xuất hiện mấy trăm cung thủ, giương cung sẵn sàng, chỉ cần một tiếng lệnh, lập tức sẽ xuất kích.
Cung tiễn còn kịp bắn, phía tường thành vang lên tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết.
“Sát nhân! Sát nhân! Đương kim Hoàng Đế và Thái Hậu sát hại dân chúng!”
“Hoàng Đế đương triều tàn sát nhân mạng, xứng gánh vác đại nghiệp, chỉ Thành Vương mới là chân long thiên tử!”
“Cẩu hoàng đế, mau xuống khỏi đế vị!”
“Cẩu hoàng đế xứng ngai vàng!”
“...”
Sở Hoằng Du nộ khí dâng trào, gằn giọng: “Bắn, mau b.ắ.n tên!”
Vân Sơ hiệu.
Các cung thủ đồng loạt buông dây cung, từng mũi tên nhọn rơi rào rào xuống ngay chân đám dân chúng, nhưng hề gây thương vong.
Đám dân chúng đang hăng hái phá cửa thành từng đối mặt với tình cảnh binh đao thế , lập tức hoảng sợ vứt bỏ cột trụ mà tháo chạy tán loạn...
Gã quan văn phía cất giọng khàn khàn, hô lớn: “Các ngươi vì thiên địa lập tâm, vì trăm họ lập mệnh! Muốn minh quân, thấy thịnh thế, cớ tiếc vì đại nghĩa của thiên hạ?”
Vừa dứt lời, đám dân chúng như tiếp thêm dũng khí, nữa xoay , bám chặt lấy cột trụ.
Thành Vương nhịn gật đầu, với bên cạnh: “Thế An, vẫn là ngươi cách. Dùng thứ t.h.u.ố.c đơn giản nhất thế gian để khống chế hai mươi vạn .”
Tạ Thế An nhạt.
Trên đời , kẻ ngu nhất chính là bá tánh. Hắn tạo dịch bệnh, mượn cơ hội dựng lên màn kịch Thiên Nữ và ban phát Cam Lộ, mà đám dân đen tin sái cổ.
Vô dân chúng vọt tới, tự nguyện uống nước Cam Lộ bỏ thuốc, đó tùy ý để bọn họ sai khiến.
Hơn hai mươi vạn , lực lượng dư sức phá hủy cửa thành, tràn kinh đô, đổi cả triều đại.
Tạ Thế An ngẩng đầu, từ xa thể thấy nữ tử tường thành. Nàng mặc xiêm y tối màu, rõ lắm, nhưng đầu nàng chính là mão Thái Hậu chế tạo từ vàng ròng, lấp lánh rực rỡ ánh mặt trời.
Lúc , giấu búp bê vu cổ trong phủ Cung Hi Vương, khiến Cung Hi Vương thất thế thể xoay .
Hắn cho rằng khi Cung Hi Vương rơi đài, Vân Sơ khi đó vẫn là Bình Tây Vương phi sẽ phái tới tìm , giúp trở thành phụ tá của phủ Bình Tây Vương. Cho dù thể thành phụ tá thì cũng giúp an bài một con đường bằng phẳng.
cuối cùng chẳng gì.
Vân Sơ hề phái một ai đến tìm .
Hắn dốc cạn tấm lòng thành, vì nàng mà phản bội Cung Hi Vương, giúp nàng leo lên ngôi vị Thái Tử Phi, là Thái Hậu...
Thế nhưng, nàng quên mất từng một hài tử thật lòng gọi nàng một tiếng mẫu .
Hắn còn đường nào để , chỉ thể quy phục Thành Vương, xúi giục Thành Vương mưu phản. Từ Ninh Châu thẳng đến kinh thành, ở phe đối địch với nàng.
Tuy rằng là hai phe đối lập, nhưng vị trí của bọn họ giờ đây đều như . Giờ khắc , và nàng là hai bình đẳng.
Nàng rời khỏi Tạ gia đến nay hơn ba năm. Hắn đ.á.n.h đổi và nỗ lực bao, cuối cùng mới đạt bước đường .