Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:00
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang di nương : “Khí sắc phu nhân thật , xem khỏe . Vừa lúc thể tham gia yến tiệc mừng thọ của Lão thái thái.”

 

“Nói tới tiệc mừng thọ, cũng chuyện hỏi Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ cất lời: “Những thứ cần thiết cho ngày mai chuẩn thỏa hết ? Nếu còn gì băn khoăn, hiện tại thể bàn bạc cùng một chút.”

 

Tạ Phinh đáp lời: “Lão thái thái đích giám sát việc tổ chức thọ yến, tất cả đều chuẩn đấy. Mẫu cần vì những chuyện nhỏ nhặt mà hao tâm tổn trí.”

 

Lão thái thái từng hứa, đợi tiệc mừng thọ kết thúc sẽ giao quyền quản gia của phu nhân cho nàng . Trước khi xuất giá, Tạ phủ đều sẽ do nàng chưởng quản. Một cô nương xuất các mà thể xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp, đó sẽ là ưu thế lớn để nàng tiến cử nhà cao cửa rộng.

 

Vân Sơ tiếp tục hỏi chuyện thọ yến, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của các di nương và bọn trẻ.

 

Thân Đào di nương ngày càng nặng nề, gần kề ngày lâm bồn.

 

Giang di nương cho Nhàn tỷ nhi bắt đầu học chữ sách, vẫn còn đang ở giai đoạn nhập môn.

 

Vũ di nương Thính Vũ cũng cam lòng bỏ , bèn đưa Doãn ca nhi đến học đường trong phủ cho phu tử dạy bảo.

 

Tạ Thế Duy khi chịu gia pháp cũng điều hơn hẳn, lúc thỉnh an chỉ im lặng hé răng nửa lời.

 

Một đám chỉ vài câu khách sáo tản .

 

Vừa khỏi Sanh Cư, Tạ Thế Doãn kéo tay áo Thính Vũ, thỏ thẻ: “Di nương, Mẫu thích con nữa là vì Người một hài tử khác ?”

 

Thính Vũ khẽ lắc đầu, trong lòng khó hiểu. Phu nhân chỉ lạnh nhạt với Doãn ca nhi, mà ngay cả đại thiếu gia, nhị thiếu gia cũng đều đối xử tương tự, thậm chí đến cả Đại nhân cũng ăn một bạt tai... Nói thật, dù nàng hầu hạ phu nhân từ nhỏ, rõ thói quen của phu nhân như lòng bàn tay, nhưng giờ đây đoán rốt cuộc phu nhân đang gì.

 

“Di nương, con tận mắt thấy hài tử khác trong viện của Mẫu .” Tạ Thế Doãn thấp giọng , giọng điệu đầy tủi : “Hôm qua con tới sân bên cạnh viện Mẫu chơi, thấy tiếng trẻ nhỏ chuyện vọng từ trong viện, là tiếng của một nam hài, trạc tuổi con... Chắc chắn là do đứa trẻ nên Mẫu mới còn yêu thương con nữa!”

 

Vừa lời bịa đặt, Thính Vũ kinh ngạc: “Con thấy thật ?”

 

Tạ Thế Doãn hết sức gật đầu.

 

Thính Vũ đột nhiên siết chặt tay.

 

Đứa nhỏ thể là huyết mạch chi thứ của Vân gia. Chẳng lẽ, phu nhân vì hiếm muộn nên nhận một đứa từ bên nhà ?

 

Nếu phu nhân quả thực nuôi dưỡng một hài tử ruột thịt bên cạnh, Doãn ca nhi của nàng sẽ vĩnh viễn thể chiếm sự sủng ái của chủ mẫu nữa.

 

Lão thái thái việc chăng? Đại phu nhân ? Cả Đại nhân nữa?

 

Ngày mai chính là thọ yến của Lão thái thái, chẳng lẽ phu nhân giới thiệu đứa nhỏ ngay trong buổi tiệc mừng tuổi?

 

Trong lòng Thính Vũ ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhưng nàng dám manh động, bởi lẽ nàng thật sự tài nào dò ý định thực sự của phu nhân...

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-48.html.]

Vân Sơ bước tới sảnh phụ, tiểu gia hỏa vội giấu vật đang cầm trong tay : “Mẫu , đừng , lát nữa con sẽ tặng một bất ngờ.”

 

“Được thôi, mẫu chờ đây.” Nàng xuống bên cửa sổ, bắt đầu xử lý những công việc còn tồn đọng.

 

Nàng cũng chuẩn một món lễ vật đặc biệt dành cho tiểu gia hỏa.

 

Đây là ngày cuối cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc sáng mai tiểu gia hỏa rời khỏi Tạ gia, trong lòng nàng dâng lên một nỗi lưu luyến khó tả.

 

Sau bữa tối.

 

Sở Hoằng Du kéo Vân Sơ phòng, đặt một khối điêu khắc gỗ tay nàng như đang hiến tặng vật quý: “Mẫu , thích ?”

 

Khối gỗ lớn chừng bàn tay, gần như chỉ thể hình dáng một nữ tử mặc váy, nhưng vẫn đủ để đoán đó chính là Vân Sơ.

 

Nàng vô cùng vui vẻ ngắm tượng gỗ: “Du ca nhi, cảm ơn con. Mẫu vô cùng thích. Mẫu cũng lễ vật dành cho con.”

 

Nàng lấy một chiếc hầu bao đưa qua.

 

Sở Hoằng Du nóng lòng chờ nổi, lập tức mở hầu bao , thấy một con búp bê nhỏ từ vải thô.

 

Búp bê bé bằng ngón cái, nhưng thần thái sống động như thật, khiến là nhận ngay đó chính là Sở Hoằng Du.

 

“Oa, mẫu , thật tài tình quá! Con vô cùng yêu thích con búp bê !” Tiểu gia hỏa hưng phấn : “Nếu búp bê to hơn một chút thì , con thể ôm lòng mà ngủ.”

 

Vân Sơ bế thằng bé đặt lên đùi , ôn nhu : “Ta cố ý nhỏ như , con mới thể bỏ hầu bao, ngày ngày mang theo bên . Nhớ kỹ, để cho bất cứ ai con từng tới Tạ gia, cũng thể cho khác con gọi là mẫu , nếu , sẽ gặp đại họa.”

 

Sở Hoằng Du nghiêm túc gật đầu, ngẫm nghĩ một lát, chần chờ : “Có thể cho con ?”

 

Thằng bé sớm nhắc tới . Người câm tất nhiên thể lộ bí mật, Vân Sơ nhẹ nhàng gật đầu.

 

Tiểu gia hỏa cao hứng nhảy cẫng lên.

 

Vân Sơ thể quan hệ của hai đứa nó , tiểu cô nương chắc chắn cũng là một đứa trẻ đáng yêu giống như Sở Hoằng Du .

 

Phạm Khắc Hiếu

Có lẽ vì sáng mai rời , tiểu gia hỏa vô cùng quấn quýt rời, cả hai tay hai chân ôm chặt lấy Vân Sơ, đầu dựa n.g.ự.c nàng, dù thế nào cũng chịu chìm giấc ngủ.

 

Vân Sơ kể chuyện cổ, hát vài câu ca dao, khó khăn lắm mới đến gần nửa đêm, đứa nhỏ mới chịu chìm giấc ngủ sâu.

 

Dưới ánh nến mờ ảo, hài tử ngủ say trong lòng, vì cớ gì mà nàng đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa nhỏ một cái.

 

Chính cái hôn phớt qua khiến lồng n.g.ự.c vốn trống rỗng của nàng như lấp đầy bằng sự ấm áp.

 

Nàng ôm chặt tiểu hài tử lòng, nặng nề chìm giấc ngủ.

 

 

Loading...