Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 482
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:04
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Cường phắt dậy.
Nếu Đông Đông cứ thế xông đến phủ Nhiếp Chính Vương đòi , Sở Thụy tuyệt đối sẽ bỏ qua, thậm chí còn nghi ngờ sự trung thành của Lâm Cường.
Tuy rằng ông sớm ý đồ... nhưng cùng lắm ông cũng chỉ đổi thủ vệ ở Dưỡng Tâm Điện và An Khang Cung mà thôi, từng hành vi nào thật sự phản bội Nhiếp Chính Vương.
“Lâm đại nhân, ấu tử của ai gia Nhiếp Chính Vương mang .” Vân Sơ chậm rãi : “Hiện giờ cần phái tới vương phủ cứu Yến Vương trở về. Hoặc là Lâm Đông Đông , hoặc là Lâm đại nhân ... Lúc , ai gia chỉ là một mẫu mất con. Nếu hài tử của xảy chuyện, e rằng hài tử của Lâm đại nhân cũng khó bảo tính mạng.”
Lâm Cường siết chặt nắm đấm, đó, ông chầm chậm buông lỏng.
Tiền đồ và nhi tử đều quan trọng, nhưng đối với Lâm Cường, hài tử càng đáng giá hơn.
Nếu vì ủng hộ Sở Thụy đăng cơ mà mất nhi tử, thì tham vọng đều trở nên vô nghĩa.
Huống hồ, Sở Thụy đoạt ngôi danh chính ngôn thuận, ông cũng sẽ đời chê , đàm tiếu.
Ngược , Đông Đông tiểu hoàng đế tín nhiệm, trở thành thư đồng nhất bên cạnh quân thượng, tương lai chắc chắn sẽ thành tựu lớn...
Lâm Cường nhắm chặt hai mắt, mở , chắp tay khom lưng : “Thái Hậu, xin hạ lệnh!”
Bóng đêm mỗi lúc một sâu.
Một đại đội nhân mã xuất phát từ hoàng cung, nhanh chóng bao vây phủ Nhiếp Chính Vương cách đó xa.
Vân Sơ cổng vương phủ, đôi mắt ánh lên sát ý lạnh lẽo. “Phá cửa!”
Theo lệnh nàng, Ngự Lâm Quân khiêng trụ phá cửa xông lên. Chỉ trong chốc lát, cánh cửa vương phủ đổ sập, mở toang.
Hai phủ binh bên trong vương phủ, cánh cửa mở toang, một nam nhân vận xiêm y trắng trong tiền viện. Chính là Sở Thụy.
Khóe môi mang theo nụ châm chọc: “Thái Hậu đêm khuya giá lâm chuyện gì? Sao cho báo ? Thần còn kịp nấu nước pha tiếp đãi.”
Vân Sơ cất bước trong, giọng lạnh lùng đến thấu xương: “Lục soát bộ vương phủ!”
“Bổn vương xem ai dám!” Giọng Sở Thụy bỗng chốc trở nên sắc lạnh: “Muốn lục soát vương phủ thì cần Đại Lý Tự và Tông Nhân Phủ đồng loạt hạ lệnh. Thái Hậu như là vi phạm tổ chế!”
Vân Sơ nâng tay: “Tiên hoàng băng hà, ai gia là Thái Hậu, lời của ai gia chính là tổ chế! Vào , lục soát cẩn thận từ trong ngoài cho !”
Lâm Cường và Phàn Minh dẫn theo hàng trăm Ngự Lâm Quân nối đuôi tiến . Một dẫn quân về phía bên trái, một về phía bên .
Sở Thụy nheo mắt , trầm giọng gọi: “Lâm đại nhân?”
Lâm Cường liếc Sở Thụy một cái, đó tiếp tục dẫn quân về bên trái, cẩn thận tra xét từng ngóc ngách.
Sở Thụy đột nhiên bật .
Lâm Cường chính là cữu cữu của , là tin tưởng nhất.
Hắn cho rằng quan hệ huyết thống chính là sự ràng buộc vững chắc nhất, vĩnh viễn thể đứt đoạn, nên mới giao phó Ngự Lâm Quân tay Lâm Cường.
Ngự Lâm Quân canh giữ bộ hoàng cung, nhiều việc trong kinh thành cũng đều do họ xuất động xử lý, chính là chỗ dựa lớn nhất của .
Hắn vốn tưởng rằng Vân Sơ sẽ điều động quân thủ thành. Tuy đội quân hơn ba vạn , nhưng đóng quân ở ngoại ô kinh thành, tiến nội thành cũng dễ dàng.
Điểm mấu chốt là nếu quân thủ thành và Ngự Lâm Quân giao chiến, e rằng sẽ gây thương vong t.h.ả.m trọng, tổn thất cho hoàng thất là vô cùng to lớn.
Do đó, tin chắc Vân Sơ dám lớn chuyện , nào ngờ Lâm Cường nàng xúi giục...
“Xem , quá xem thường Thái Hậu .” Sở Thụy nhạt tự giễu: “Cũng là do quá xem trọng bản .”
Hắn tiến thêm một bước, giọng đầy thách thức: “Không , phân lượng của Yến Vương trong lòng Thái Hậu, rốt cuộc là nặng đến mức nào đây?”
Ý mặt ngày càng sâu: “Canh giờ khuya, Thái Hậu đích khỏi cung cấm. Chắc hẳn ngươi quan tâm đến Yến Vương, dù đó cũng là cốt nhục sinh của ngươi mà...”
Đám lục soát hồi lâu vẫn tìm bất cứ thứ gì.
Sắc mặt Vân Sơ càng lúc càng âm trầm, đôi mắt về phía Sở Thụy càng thêm sắc bén. Ánh trăng hắt đáy mắt nàng, tựa như hai lưỡi d.a.o mỏng lạnh lẽo.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-482.html.]
“Thái Hậu, kỳ thực chúng cần đối đầu gay gắt như .” Sở Thụy chậm rãi mở lời: “Vẫn là câu cũ, chúng hãy hợp tác để đưa Yến Vương đăng cơ Hoàng đế.”
Vân Sơ lạnh lùng đáp: “Dù đàm luận chuyện gì, hết cứ giao Yến Vương đây .”
“Nếu giao Yến Vương , chẳng chẳng còn bất cứ lợi thế nào ?” Nụ của Sở Thụy bỗng dưng biến mất: “Chỉ cần Thái Hậu ngoan ngoãn hợp tác với , cam đoan sẽ động đến một sợi tóc của Yến Vương.”
Phạm Khắc Hiếu
Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống.
Nàng đột nhiên rút đoản kiếm trong tay áo, kề sát cổ Sở Thụy: “Đừng hòng dùng điều kiện để uy h.i.ế.p , ngươi tư cách đó.”
Nàng nâng đoản kiếm, chậm rãi đ.â.m thẳng xương quai xanh của Sở Thụy.
Sở Thụy đột nhiên trợn to mắt: “Ngươi, ngươi hề màng tới sống c.h.ế.t của Sở Hoằng Giác ? Quả là một nữ nhân nhẫn tâm!”
Vân Sơ chút do dự rút đoản kiếm , đ.â.m sâu thêm nữa.
Nàng là quan tâm Giác ca nhi, mà là nếu vì một đứa trẻ mà nàng cúi đầu để kẻ khác giày xéo, ức hiếp, thì rốt cuộc cả Du ca nhi và Trường Sinh cũng sẽ kéo vòng nguy hiểm.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là m.á.u mủ, nàng lựa chọn.
khoảnh khắc cần đưa quyết định, nàng buộc .
Đoản kiếm của Vân Sơ đ.â.m sâu thể Sở Thụy, nàng dùng sức đẩy mạnh: “Nói, Yến Vương ngươi giấu ở nơi nào?”
Sở Thụy đau đớn đến mức suýt ngất .
Hắn hít sâu một , bắt lấy cánh tay của Vân Sơ, đẩy nàng lui về , đó chậm rãi rút đoản kiếm .
Vân Sơ giơ tay hiệu, bốn thị vệ cao to lực lưỡng lập tức tiến lên bắt lấy Sở Thụy.
“Vân Sơ, ngươi điên !” Sở Thụy giận dữ gằn giọng: “Ngươi dám đối xử với như thế , tuyệt đối sẽ để yên cho Sở Hoằng Giác!”
“Hiện tại, ngươi còn tư cách để điều kiện với !” Vân Sơ rút trường đao đặt lên cổ : “Ta đếm tới ba. Nếu ngươi tự nguyện khai nơi giấu Yến Vương, sẽ đích tiễn ngươi xuống địa phủ, đoàn tụ cùng cha nương ngươi!”
Sở Thụy mắt nàng, rõ ràng cảm nhận sát ý lạnh lẽo ngập tràn trong đó.
Hắn nữ nhân chắc chắn sẽ g.i.ế.c , nàng tuyệt đối sẽ xuống tay chút do dự.
Hắn còn kịp nhẫn tâm tổn thương cốt nhục của nàng, mà nàng dám tay với một cách tàn nhẫn đến .
“Ba.”
“Hai.”
Thanh đao trong tay Vân Sơ ngừng ấn xuống.
Máu tươi chảy , men theo cổ Sở Thụy nhỏ xuống nền đất.
Hắn nhắm mắt , cuối cùng chịu thỏa hiệp: “Được , sẽ dẫn các ngươi .”
Vân Sơ lạnh lùng : “Ngươi chỉ cần giấu ở là đủ, đừng hòng giở trò tiểu nhân!”
“Giấu trong mật thất.” Sở Thụy mím chặt môi: “Ta , các ngươi sẽ tìm cơ quan. Các ngươi sẽ vĩnh viễn thể cứu Sở Hoằng Giác ngoài, nó sẽ c.h.ế.t đói ở mật thất đó.”
Để phòng ngừa biến cố, Vân Sơ rút đoản kiếm cắm phập đùi . Nàng lạnh lùng lệnh: “Dẫn đường!”
Sở Thụy đau đến mức gương mặt vặn vẹo, nhịn rên rỉ: “Hay, thật, Vân Sơ, ngươi quả là độc ác vô cùng!”
Hắn gian nan nhấc bước, về phía hậu viện của phủ Nhiếp Chính Vương.
Sau khi tòa nhà , bắt đầu đại tu bộ. Thoạt thoáng qua sẽ thấy sự đổi lớn nào, nhưng Vân Sơ bộ việc tu sửa đều là để xây dựng mật thất lòng đất. Nếu , của nàng thể tìm tung tích của hài tử.
“Chính là nơi .”
Sở Thụy bỗng nhiên dừng một tòa núi giả.
Tòa núi giả lớn, vì nó cao, mà vì nó trải dài tới mấy chục trượng, ở giữa còn nước chảy róc rách, cá bơi lội tung tăng.
Sở Thụy giơ tay chỉ một chỗ lõm tòa núi giả: “Ném một viên đá chỗ lõm núi giả, mật thất ngầm sẽ tự động hiện .”