Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 483

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thu Đồng rướn nhảy lên núi giả, tùy tay nhặt lấy một viên đá ở bên cạnh ném . Chỉ thấy một tiếng “ầm” lớn, ngay đó, một âm thanh nặng nề khác vang lên.

 

Núi giả mặt Vân Sơ lập tức mở rộng sang hai bên, lộ một thông đạo tối tăm, chật hẹp.

 

Thu Đồng vui mừng : “Thái Hậu, quả nhiên thật sự mật thất!”

 

Phạm Khắc Hiếu

lúc , hai thị vệ áp giải Sở Thụy đột nhiên nâng chân lên, dùng sức dẫm mạnh xuống nền đất.

 

Vân Sơ thầm nhủ .

 

Nàng đang định mở miệng lệnh thì đột nhiên—

 

Chỉ thấy mặt đất chân Sở Thụy đột nhiên sụp xuống, hai thị vệ bên cạnh cũng rơi theo đó, nền gạch mau chóng đóng .

 

“Phàn Minh, ngươi dẫn dùng tốc độ nhanh nhất xới tung nơi lên, cứ đào hết bộ khu vực , cần tìm Sở Thụy, dù sống c.h.ế.t!” Vân Sơ lạnh lùng : “Lâm Cường, ngươi dẫn theo ai gia mật thất!”

 

Bốn năm thị vệ cầm đuốc đầu, Vân Sơ theo sát phía .

 

Mật đạo hẹp, cúi khom lưng mới bên trong. Đi nửa canh giờ thì mật đạo mới rộng rãi một chút, tiếp một hồi thì gian cũng cao hơn, thể thẳng . Ngay đó, một cánh cửa xuất hiện ngay mắt.

 

Trong lòng Vân Sơ thầm âm thầm cầu nguyện, hy vọng đằng cánh cửa chính là Giác ca nhi...

 

Chưa kịp đẩy cửa , nàng thấy tiếng nức nở vọng tới từ bên trong.

 

“Hu hu hu...”

 

“Nương... hu hu hu, nương!”

 

Mũi Vân Sơ cay xè, là Giác ca nhi, đích thị là Giác ca nhi của nàng!

 

“Yến Vương điện hạ, ngài đừng nữa mà.” Âm thanh của một nữ tử trẻ tuổi truyền : “Điện hạ, uống chút sữa , nô tỳ bón cho ngài...”

 

“Không! Không cần! Ta !” Sở Hoằng Giác lớn đẩy nữ nhân mặt : “Nương, nương!”

 

Thằng bé mới một tuổi rưỡi, nhiều lắm nhưng chạy. Hài tử thoát khỏi vòng tay nữ nhân nọ, lảo đảo chạy về phía cánh cửa.

 

Nữ tử vội vã đuổi theo: “Điện hạ, nơi là mật thất, thể ngoài. Ngài ngoan một chút, đừng để té ngã, nô tỳ ăn với Vương gia đây...”

 

Nàng còn dứt lời thì cánh cửa đẩy .

 

Nữ nhân trẻ tuổi tưởng là đưa thức ăn tới, ngẩng đầu thì trông thấy một đội thị vệ, nàng tức khắc sợ hãi tới mức run lên.

 

“Nương!”

 

Sở Hoằng Giác lớn nhào về phía Vân Sơ.

 

Vân Sơ khom lưng bế hài tử, nàng quan sát Giác ca nhi từ đầu đến chân, xác nhận hài tử chút thương tích nào, trái tim treo lơ lửng của nàng mới an trở .

 

“Không , ...” Nàng áp trán lên trán hài tử: “Nương tới , tới đưa con về nhà, sẽ xảy chuyện như nữa.”

 

“Hu hu hu...”

 

Tuy tiểu gia hỏa chịu khổ gì nhưng tỉnh giấc thấy ở nơi xa lạ, tìm mãi chẳng thấy những quen thuộc. Sự tủi dâng trào, một hồi lâu, tới khi mệt lả mới tựa lòng Vân Sơ .

 

Vân Sơ trao hài tử cho Thu Đồng tự trông chừng, nhưng nàng vội hồi cung mà trực tiếp tới mật đạo xem xét tình hình.

 

Toàn bộ hậu viện phủ Nhiếp Chính Vương đào xới tan hoang. Phía tổng cộng bốn thông lộ, một đường thông tới mật thất nhốt Giác ca nhi, ba thông lộ khác đều dẫn đến ba nơi khác . Mọi phân thành ba đường dọc theo ba thông lộ, một hồi lâu, cả ba thông lộ đều tiếp tục phân nhánh, phân thành sáu đường... cứ chia nhánh ngừng như thế, cuối cùng tới hơn ba mươi thông lộ.

 

Ánh mắt Vân Sơ càng ngày càng phức tạp.

 

Sở Thụy quả thực chuẩn đầy đủ đường lui.

 

Người đời thường mèo chín mạng, Sở Thụy chuẩn nhiều thông lộ như , e là còn hơn cả chín mạng sống.

 

Cũng may nàng mang theo nhiều thuộc hạ, cho dù mật đạo phân bao nhiêu nhánh thì đều thể sắp xếp cả trăm thị vệ dọc theo những thông lộ .

 

Phải mãi cho đến buổi chiều ngày hôm , nàng mới nhận tin tức truyền về.

 

“Bẩm báo Thái Hậu, phát hiện tung tích của Nhiếp Chính Vương ngoài cửa Đông kinh thành!”

 

Buổi lâm triều hôm nay định hề yên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-483.html.]

 

Đương kim Nhiếp Chính Vương bắt cóc Yến Vương, Thái Hậu bao vây phủ , thất thế đào tẩu, tung tích mù mịt.

 

Chuyện khiến triều đình nhấc lên một cơn sóng to gió lớn.

 

Nhiếp Chính Vương nắm quyền triều chính lâu, đề bạt ít của Phùng gia, Lâm gia, sớm khiến triều thần bất mãn sâu sắc.

 

Mà nay đa triều thần sự dẫn dắt của Lý thủ phụ đang dự định đồng loạt thượng tấu bãi miễn chức vụ Nhiếp Chính Vương, thì nhận tin mất tích.

 

Nhiếp Chính Vương mặt, chuyện đương nhiên sẽ càng thuận lợi.

 

“Yến Vương tròn hai tuổi Nhiếp Chính Vương bắt cóc, dùng quân cờ h.i.ế.p bức Thái Hậu, thực là ý đồ đáng c.h.ế.t!”

 

“Chức trách của Nhiếp Chính Vương là phụ tá ấu đế, hiệp trợ trị quốc, nhưng khi Thành Vương mưu phản, Nhiếp Chính Vương giúp đỡ gì, xứng vương.”

 

“Thần đề nghị, tước bỏ chức vị Nhiếp Chính Vương!”

 

“Thần tán thành!”

 

triều thần , Sở Hoằng Du nâng tay : “Vậy cứ theo lời các vị ái khanh, tước bỏ chức vị Nhiếp Chính Vương. Cụ thể định đoạt , cứ đợi buổi chầu thương nghị, bãi triều!”

 

Hắn xong thì dậy khỏi long ỷ, mau chóng rời khỏi đại điện.

 

Hắn nhanh chóng cởi bỏ long bào, trang phục của một thái giám bình thường.

 

Đêm qua mẫu vắng cả đêm về, sáng nay cũng ngự triều, ắt hẳn gặp phiền toái lớn.

 

Hắn từng sẽ để mẫu nữ tử tôn quý nhất đời, nhưng đồng thời, mẫu cũng trở thành nữ tử bận rộn nhất đời, cứ mà xử lý đủ thứ chuyện. Người hoàng đế như trẫm thật quá vô dụng.

 

càng vô dụng hơn chính là phụ , cũng chẳng , bặt vô âm tín lâu đến .

 

Hắn mới mặc xiêm y xong thì nô tài tới báo: “Hoàng Thượng, Âu Dương lão và nhóm thị độc chờ ở Ngự Thư Phòng.”

 

Hắn thở dài, chỉ đành tới gặp Âu Dương Diệp .

 

Nhìn thấy cách ăn mặc của , Âu Dương Diệp khựng : “Hoàng Thượng đây là định gì?”

 

Tám thư đồng đang trong học đường lập tức phấn khích. Vừa Hoàng Thượng lén rời cung, bọn họ đều đang đại sự.

 

“Lão sư, trẫm chuyện cơ mật, cần xuất cung một chuyến.” Sở Hoằng Du mở miệng : “Xin lão sư châm chước.”

 

Âu Dương Diệp sờ sờ chòm râu: “Hoàng Thượng xuất cung, thần dám ngăn cản. nếu Hoàng Thượng đến thỉnh ý thần, thần sẽ một khảo đề. Nếu Hoàng Thượng đáp đúng, thần sẽ để xuất cung.”

 

Sở Hoằng Du tuy sốt ruột nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại: “Mời lão sư đề mục.”

 

“Hoàng Thượng xe ngựa ngoài. Lúc , ba hài tử đang chơi đùa con đường phía . Vì mải mê hăng say, chúng thấy tiếng vó ngựa, và xe ngựa của Hoàng Thượng cũng kịp dừng nữa.” Âu Dương Diệp nhanh chậm : “Hiện tại thể cho xe ngựa đổi hướng , nhưng tuyến đường một thợ thủ công đang sửa đường. Xin hỏi Hoàng Thượng, lúc nên đổi tuyến đường là nên tiếp tục thẳng?”

 

Sở Hoằng Du khẽ nâng cằm, trầm ngâm.

 

Nếu xe ngựa tiếp tục thẳng, ba hài tử chắc chắn sẽ c.h.ế.t nghi ngờ gì.

 

Nếu xa phu đổi hướng, thợ thủ công ắt sẽ c.h.ế.t.

 

Đám thị độc bên cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

 

“Một bên là ba sinh mạng, một bên chỉ là một sinh mạng, lẽ đương nhiên nên đổi hướng chứ!”

 

ba hài tử đang nô đùa đường lớn, vốn dĩ là do chúng sai. Dựa bắt một thường dân đường chịu tội ?”

 

, kẻ nào gây lầm thì kẻ đó gánh lấy hậu quả.”

 

đó là ba mạng ! Bọn chúng còn nhỏ, hiểu chuyện, thể chỉ vì một sai lầm nhỏ như mà mất mạng.”

 

“...”

 

Âu Dương Diệp trầm tĩnh quan sát Sở Hoằng Du.

 

Trong mắt vị học sĩ, đáp án cho câu hỏi dù là gì cũng đều hợp lý, nhưng qua đó thể tâm tính của một bậc quân vương.

 

Sở Hoằng Du vẫn bước bước .

 

Nếu y chỉ là thường, y sẽ chọn cho xe ngựa chạy thẳng, kẻ nào gây thì tự gánh lấy hậu quả. hiện tại, y là thiên tử. Bách tính đều là con dân của y. Y trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ từng dân vô tội.

 

 

Loading...