Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 484
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:06
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu ở xe ngựa, sẽ g.i.ế.c con ngựa đó.” Sở Hoằng Du thốt lời đáp một hồi lâu trầm tư: “Người thợ thủ công đáng c.h.ế.t, mà ba hài tử phạm sai lầm cũng nên mất mạng.”
Âu Dương Diệp gật đầu: “G.i.ế.c ngựa thì xe ngựa của ngươi sẽ mất khống chế, lẽ tính mạng ngươi cũng khó bảo .”
“C.h.ế.t vì bảo hộ bách tính chính là mệnh của bậc quân vương.” Sở Hoằng Du từ tốn : “Nếu thật sự một ngày như thế, chắc chắn sẽ đưa lựa chọn .”
“Không , Hoàng Thượng.” Lâm Đông Đông vội vã thốt lên: “Nếu quả thật ngày , nguyện Hoàng Thượng gánh chịu.”
Trần Tam đưa tay đẩy y: “Nhiếp Chính Vương bãi miễn, phụ ngươi sắp phế chức , ngươi cũng thể Thị độc nữa. Sau mới là Thị độc nhất bên cạnh Hoàng Thượng, việc hy sinh tính mạng giao cho !”
“Còn ! Cả nữa!”
Một đám thị độc hăng hái tiến tới.
“Tốt, thật !” Âu Dương Diệp vô cùng vui mừng. “Hoàng Thượng chẳng xuất cung ? Nhân lúc trời còn sớm, ngài mau .”
Sở Hoằng Du lập tức vội vã rời . Đi vài bước, y phát hiện Lâm Đông Đông, ngày thường cận y nhất, theo kịp. Y đầu , nhíu mày : “Ngươi đang gì đó?”
Lâm Đông Đông lắc đầu, giọng run run: “Ta... còn thể Thị độc của Hoàng Thượng nữa ?”
“Nói những lời hồ đồ gì ?” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Mau lên, đuổi kịp .”
Trên mặt Lâm Đông Đông lập tức nở nụ rạng rỡ.
Thật bao.
Hoàng Thượng hề ghét bỏ y.
Một nhóm tiểu tử đổi y phục thái giám, như , thành công lén lút rời khỏi hoàng cung.
Cùng lúc đó, tại phía đông ngoại ô kinh thành, Vân Sơ dẫn theo một đoàn tùy tùng tới cô nhi viện mà đây nàng tốn hết tâm sức để dựng nên.
Đây là nơi nàng bỏ ngân lượng khổng lồ để tu sửa khi còn mang phận Tạ phu nhân, cốt để tích đức cho hai đứa con của , cung cấp một nơi che mưa chắn gió cho những đứa trẻ vô gia cư.
Ban đầu chỉ chừng trăm đứa trẻ, nhưng đó ngày càng nhiều hài tử tìm đến nương tựa, khiến cô nhi viện ngừng mở rộng quy mô. Từ khi nàng trở thành Thái Tử Phi, vô thương nhân vì lôi kéo quan hệ mà chủ động quyên góp ngân lượng và lương thực để cứu trợ cô nhi viện. Cứ như thế, chỉ cần dựa sự quyên tặng của các thương gia, cô nhi viện thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, hiện tại lượng hài tử lên đến gần ngàn .
Vốn dĩ nơi đây là một nơi náo nhiệt vui vẻ, nhưng giờ một màu âm u bao phủ.
Sở Thụy chạy thoát khỏi địa đạo, đám ám vệ trợ giúp, đó khống chế cô nhi viện nơi ẩn náu.
“Vân Sơ.” Sở Thụy chiếc trường kỷ đặt ngay cổng cô nhi viện, chậm rãi cất lời: “Nơi chính là nơi giúp Thái Hậu ngươi thu phục nhân tâm. Nếu hủy hoại nơi , chắc hẳn ngươi sẽ đau lòng lắm đây.”
Vân Sơ trầm mặc, đáp lời, chỉ lặng lẽ hiệu cho đám phía nàng bao vây chặt cô nhi viện.
“Ngươi luyến tiếc con trai Sở Hoằng Giác rơi tay , thì những hài tử ở đây đành chịu thiệt thòi .”
Sở Thụy dứt lời lập tức ho khan dữ dội.
Ngày hôm qua chịu ít khổ sở, xương quai xanh chồng chất vết thương, đùi còn Vân Sơ đ.â.m thủng, đến mức thể thẳng nổi.
Thân thể vốn suy nhược, đây còn vì cổ trùng mà trả giá hai mươi năm dương thọ. Hiện giờ gánh chịu nỗi đau đớn , tự cảm thấy sẽ thể sống bao lâu nữa. Tại đến tình cảnh bi t.h.ả.m như thế ?
Hắn về phía nữ tử đang cách đó xa, chậm rãi mở lời thương lượng: “Vân Sơ, bằng chúng thỏa thuận thế , ngươi đồng ý với một điều kiện, sẽ tha cho đám hài tử vô tội .”
Khi chọn đất xây dựng cô nhi viện, nàng cố tình chọn một vùng đất đai tương đối đắc địa.
Nơi núi sông, tầm khoáng đạt. Phía cô nhi viện là một ngọn núi, núi mọc um tùm cây cối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-484.html.]
Dưới chân núi, một đám hài tử đang tập trung.
“Lâm Đông Đông, biểu Nhiếp Chính Vương của ngươi quả thật quá độc ác!” Trần Tam nhịn thốt lên: “Hắn hành xử như thế, chẳng lẽ phụ ngươi vẫn tình nguyện phò tá ?”
“Không , phụ !” Lâm Đông Đông biện giải gấp gáp: “Ngươi thấy phụ đang bên cạnh Thái Hậu ? Phụ sớm quy thuận Thái Hậu . Nếu vẫn còn nguyện trung thành với Nhiếp Chính Vương thì Hoàng Thượng để Thị độc nhất bên cạnh ngài.”
“Trần Tam, mặc cho phụ Lâm Đông Đông trung thành với ai, điều đó liên quan tới Đông Đông. Ngươi nên nhắm như thế.” Sở Hoằng Du điềm tĩnh lên tiếng: “Thôi, đừng bận tâm chuyện nữa. Các ngươi mau nghĩ cách chúng nên tiến cô nhi viện bằng lối nào đây?”
Sự chú ý của đám tiểu đồng lập tức dời .
Cô nhi viện phong tỏa bốn phía, vòng ngoài là Ngự Lâm Quân, vòng trong là nhân thủ của Sở Thụy.
Duy chỉ mặt giáp với ngọn núi là canh giữ. Muốn tiến trong, bọn họ chỉ thể từ hướng .
lúc là chạng vạng tối, chờ trời nhập nhoạng, dã thú sẽ kéo đến, quả thực là quá nguy hiểm.
Trần Tam đề nghị: “Cứ sai Ngự Lâm Quân tới đây mở đường cho chúng .”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Nếu Ngự Lâm Quân chúng ở đây, mẫu cũng sẽ tin. Chắc chắn sẽ ép chúng trở về cung ngay lập tức.”
“Vậy đành lên núi .” Lâm Đông Đông ngẩng đầu : “Trước ở thôn trang, thường xuyên rừng lúc nhập nhoạng thế . Có một loại thảo dược, chỉ cần bôi lên xiêm y là thể xua đuổi dã thú. Ta tìm thử xem ngọn núi loại t.h.u.ố.c .”
Nhóm trẻ chia tìm kiếm, chẳng mấy chốc thấy. Sau đó, chúng bắt đầu nhai nát lá cây bôi khắp .
“Ta sẽ dẫn đường.” Lâm Đông Đông xung phong gánh vác: “Các ngươi cứ theo .”
Chín tiểu đồng cứ thế vòng núi, hết leo lên trèo xuống một hồi mới tới chân tường cô nhi viện. Đường chim bay tính là xa, nhưng vì núi rừng rậm rạp, lối phức tạp, cả đám mất hơn một canh giờ mới đặt chân tới bức tường. Cũng may mắn , bọn họ chạm trán bất kỳ dã thú nào, đám trẻ đều thầm cảm ơn trời đất.
“Bức tường quá cao.” Một tiểu đồng bức tường sừng sững than thở: “Làm chúng đây?”
Lâm Đông Đông xắn tay áo: “Ta leo tường. Cứ để trèo lên xem xét tình hình .”
Hắn thoăn thoắt như một chú khỉ, những khác cơ hồ thấy rõ động tác của .
“Phía các gian phòng nhiều ám vệ canh giữ...” Lâm Đông Đông hạ giọng: “Một, hai, ba, bốn... hai mươi bốn !”
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống chân tường: “Ta thấy hai mươi bốn thị vệ đang canh giữ các gian phòng trong cô nhi viện. Chắc hẳn của cô nhi viện đang giam cầm trong những căn phòng đó.”
Sở Hoằng Du c.ắ.n môi: “Chúng chỉ chín , đối thủ của đám ác nhân .”
Y sốt ruột .
Nếu thể cứu cô nhi viện, mẫu vẫn sẽ Sở Thụy khống chế. Nói chừng, Sở Thụy còn thể dùng cách để nhặt về một cái mạng hòng gây họa cho Đại Tấn.
Phải đây, đây...
“Dường như tiếng động...” Trần Tam cảnh giác cất lời: “Các ngươi thấy chăng?”
Lâm Đông Đông dựng tai lắng : “Âm thanh phát từ trong rừng, đang men theo lối chúng dùng mà tìm tới đây. Là địch nhân là phe ?”
“Bất luận là ai, cứ ẩn .”
Chín tiểu đồng vội vàng chui bụi cỏ rậm.
Rất nhanh đó, một đoàn xuất hiện ngay tại vị trí bọn họ .
Phạm Khắc Hiếu
Sở Hoằng Du kinh ngạc bò khỏi lùm cây: “Thâm ca, Giang ca, các tới đây?”
Người đến chính là Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang, cùng theo là một đội thị vệ hùng hậu, ước chừng năm sáu chục .