Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:09
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời Quý độc giả tiếp bộ chương truyện bên !
Lúc , Vân Sơ bước đến tiền viện của cô nhi viện.
Nàng ngẩng đầu Sở Thụy đang hai ám vệ khóa chặt, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, bên môi vẫn còn vương vết máu.
“Vân Sơ, khụ...” Hắn thốt lời ho khan kịch liệt, m.á.u tươi tuôn , thể vô cùng suy yếu.
Vân Sơ rút đoản kiếm giấu trong tay áo, dùng chính tay áo lau chùi lưỡi kiếm, lạnh lùng cất lời: “Trước khi quy tiên, ngươi còn lời trăng trối nào chăng?”
“Không gì để .” Sở Thụy nhắm nghiền hai mắt: “Cứ tay .”
Vân Sơ ném đoản kiếm đang cầm trong tay cho Phàn Minh: “Kết liễu .”
Phàn Minh hề do dự, lập tức vung kiếm đ.â.m thẳng n.g.ự.c Sở Thụy.
Sở Thụy phun một ngụm m.á.u lớn, chậm rãi gục xuống nền đất.
Lâm Cường quỳ một gối xuống, khẩn cầu: “Thái Hậu, xin Người cho phép thần an táng một cách thích đáng.”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Đợi khi Sở Thụy an táng xong xuôi, Lâm Cường chủ động xin từ quan. Phàn Minh trở về vị trí Thống lĩnh Ngự Lâm Quân như .
Toàn bộ của Lâm gia và Phùng gia trong triều đều Vân Sơ bãi miễn, bao gồm cả một triều thần vốn là tay chân đắc lực của Sở Thụy. Tất cả bọn họ đều bãi chức.
Triều đình Đại Tấn cuối cùng cũng định trở .
Cũng đúng lúc , Vân Sơ trao trả phần lớn quyền hành. Tuy vẫn buông rèm chấp chính, nhưng nàng ít khi mở lời luận bàn chính sự, gần như giao bộ quyền lực cho ấu đế.
Vốn dĩ Ngự Sử Đài còn chuẩn dâng tấu buộc tội Thái Hậu chuyên quyền, nhưng họ còn kịp mở lời thì Thái Hậu chuyển giao quyền lực.
“Đại thắng! Đại thắng!”
Báo tin khẩn cấp tám trăm dặm mang về tin vui chấn động.
“Sau khi Đại Tấn liên thủ với Đại Uyên, san bằng Đông Lăng. Hiện giờ Đại Tấn và Đại Uyên chia cai trị vùng đất , phía Đông của Đông Lăng chính thức nhập bản đồ Đại Tấn !”
Tin tức chiến thắng khiến cả triều đình như sôi trào, chấn động.
“Thái Hậu nương nương, đây là mật tin từ Uy Võ tướng quân!”
Thị vệ cung kính trình thư tín lên.
Vân Sơ nhận lấy, mở thư . Đó là thư do Uy Võ tướng quân tự tay : “Bẩm Thái Hậu nương nương, khi Đông Lăng đền tội, Nhị điện hạ Đại Uyên gửi mật tin cho thần, ngỏ ý liên thủ cùng Đại Tấn, nội ứng ngoại hợp để tiêu diệt Đại Uyên. Thần vốn cho rằng đây là bẫy rập, nhưng Nhị điện hạ Đại Uyên gửi tới vật ...”
Trong thư kèm theo một tín vật, Vân Sơ lập tức lấy nó .
Khi thấy miếng ngọc bội thượng hạng , nàng tức khắc ngây . Đây chính là vật đính ước của nàng và Sở Dực!
Sở Dực vẫn c.h.ế.t! Chàng thật sự vẫn còn sống!
“Trong thư, Nhị điện hạ Đại Uyên rằng chỉ cần giao vật cho Thái Hậu, Người ắt sẽ đồng ý hợp tác. Xin Thái Hậu ban cho thần chỉ thị!”
Đọc xong thư, Vân Sơ hít sâu một .
Nàng rũ mắt, trầm ngâm suy tư.
Chàng Sở Dực c.h.ế.t, còn trở thành Nhị điện hạ Đại Uyên. Thế nhưng chậm chạp thư cho nàng, chứng tỏ tình cảnh của chắc chắn gian nan.
Không rõ vì trở thành hoàng tử biệt quốc, nhưng nàng thể xác định Đại Uyên hề đối đãi tử tế với . Bằng , nảy sinh ý định tiêu diệt Đại Uyên.
Nàng chấp bút một phong mật tin, sai truyền tin khẩn tám trăm dặm giao tận tay Uy Võ tướng quân.
Vừa bận rộn chính sự xong xuôi, Sở Trường Sinh vọt , mặt đẫm nước mắt, nấc lên: “Nương, con ca ca phụ c.h.ế.t, điều đó thật ạ?”
Khóe môi Vân Sơ lộ nụ ôn hòa: “ , phụ các con vẫn còn sống, hề c.h.ế.t. Chàng sẽ mau chóng về thôi.”
“Thật quá, thật quá.” Sở Trường Sinh lóc nhào lòng Vân Sơ: “Phụ vẫn còn sống nhưng chịu về, con thật chán ghét , vô cùng chán ghét...”
“Nếu phụ con những lời , e rằng sẽ đau lòng khôn xiết.” Vân Sơ sờ lên tóc nữ nhi, ôn nhu : “Đại Tấn thể thuận lợi liên thủ với Đại Uyên tiêu diệt Đông Lăng cũng là nhờ phụ con dốc hết tâm sức. Hiện giờ phụ con đang mưu tính chiếm luôn phía nam của Đông Lăng và cả Đại Uyên, sáp nhập bộ sơn hà Đại Tấn . Dẫu phụ con vẫn chính thức đăng cơ, nhưng chắc chắn sẽ để một vết son chói lọi trong sử sách Đại Tấn.”
Từ thời Hoàng đế khai quốc của Đại Tấn, những vị hoàng đế đời đều bình thường, lượt đ.á.n.h mất quốc thổ. Phải đến đời Hoàng đế cách đó hai đời, mới xuất binh giành bộ giang sơn mất của Đại Tấn.
Nếu vị Hoàng đế đoạt tôn nghiêm của Đại Tấn, thì Sở Dực chính là thể hiện quốc uy mênh m.ô.n.g cuồn cuộn của Đại Tấn, mở rộng bản đồ Đại Tấn, khiến địa giới Đại Tấn kéo dài tới tận hải ngoại.
Thân phận của định, thành tất thảy những chuyện .
Hai tháng .
Thế Tông hoàng đế như sống dậy từ cõi c.h.ế.t, dẫn dắt vạn quân tấn công Đại Uyên.
Đại Tấn sáp nhập quốc thổ Đông Lăng và Đại Uyên bản đồ Đại Tấn, sơn hà rộng mở khôn cùng, đạt đến mức độ từng trong lịch sử.
Vào một ngày ánh mặt trời rực rỡ, Thế Tông hoàng đế khải hồi triều.
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
Ấu đế và Thái Hậu cùng văn võ bá quan đón. Dân chúng kinh thành cũng tụ tập ngoài cổng thành xem náo nhiệt, ngừng nghị luận sôi nổi.
“Không bây giờ ấu đế , đào Thế Tông hoàng đế nữa?”
“Chuyện mà ngươi cũng ư? Ai nấy đều đồn rằng Thế Tông hoàng đế băng hà nên ấu đế mới đăng cơ. Nào ngờ, vẫn c.h.ế.t, hóa là ẩn tại Đại Uyên, cùng Uy Võ tướng quân nội ứng ngoại hợp, đ.á.n.h bại Đại Uyên!”
“Vậy chẳng Đại Tấn hiện giờ đến hai Hoàng đế ? Quá mức hỗn loạn !”
“Hừm, hình như ngươi cũng lý!”
Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám đông, một đoàn ngựa xuất hiện ở cổng thành.
Người dẫn đầu cưỡi đại mã, mặc ngân giáp, ánh dương rọi xuống, khiến ngân giáp phản chiếu ánh sáng chói lòa, dám thẳng.
Tiếng vó ngựa dồn dập lộc cộc vang vọng trời xanh, khí thế hào hùng cuồn cuộn như tuyên cáo một thắng lợi vĩ đại.
“Là phụ !” Sở Trường Sinh thành lầu, từ xa thấy bóng nam nhân uy phong đại mã, kích động : “Chúng mau qua đó nghênh đón phụ thôi!”
Sở Hoằng Du cũng chờ đợi đến mức nóng lòng.
Ngôi vị Hoàng đế , ai thì cứ việc nhận lấy, cũng thiết tha gì nữa.
Lúc khổ sở chống chọi để bảo vệ mẫu cùng , hiện tại phụ trở về, còn cần chịu đựng gì. Hắn chỉ trở về một đứa trẻ vô tư lự như thuở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-487.html.]
Hai vội vàng chạy xuống thành lầu.
Vân Sơ nắm tay Sở Hoằng Giác cùng xuống.
Đội ngũ ở xa xa dần dần tiến gần, dân chúng nhịn hò reo.
Ánh mắt Vân Sơ dán chặt nam nhân đang đại mã , thấy gương mặt chằng chịt những vết sẹo ngang dọc. Dù phần cổ áo giáp che khuất nhưng nàng vẫn thể rõ vết roi...
Khi nàng đang đ.á.n.h giá Sở Dực, ánh mắt nam nhân cũng dừng nàng.
Cơ hồ nửa năm gặp, nàng gầy nhiều, Giác ca nhi lớn hơn, Du ca nhi trầm hơn, còn Trường Sinh thì cao hơn hẳn...
Cuối cùng, cũng khống chế nữa, xoay nhảy xuống ngựa, chạy vội tới chỗ Vân Sơ.
Hắn đưa tay kéo thê tử và ba hài tử lòng.
“Thứ cho , Sơ nhi, thứ cho …”
Giọng khản đặc vô cùng, như phát từ tận sâu lồng ngực.
Vân Sơ kinh ngạc hỏi: “Giọng của ?”
Trình Tự cũng bước tới, giải thích: “Cổ họng Gia lửa thiêu đốt, mới thành bộ dạng . Cũng may là giữ cái mạng về mà thôi…”
“Phụ …” Sở Hoằng Du thấy mặt, tay Sở Dực là vết thương, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “Xảy chuyện gì , tại cả đều đầy thương tích thế …”
Hắn vốn dĩ vứt ngôi vị Hoàng đế cho phụ , nhưng khi thấy bộ dáng của Sở Dực, những lời đều nghẹn trong cổ họng.
“Thái Hậu đừng trách Gia…” Trình Tự mở miệng giải thích thêm: “Khi đó Gia vạn tiễn xuyên tâm rơi xuống biển, trôi dạt đại dương ba ngày ba đêm, đó hoàng thất Đại Uyên cứu vớt…”
Lúc Vân Sơ mới nam nhân mặt trải qua những chuyện gì.
Lúc mang binh truy kích thì rơi bẫy rập, vạn tiễn xuyên tâm rơi xuống biển.
Hắn trôi dạt biển ba ngày ba đêm, đó Nhị điện hạ của Đại Uyên cứu về. Vị Nhị điện hạ trang phục đoán phận chính là Thái Tử Đại Tấn, liền giam cầm thủy lao, ngày ngày dùng roi quất, bức bách thư gửi về, ý đồ khuấy đảo Đại Tấn loạn lạc.
Ngày nào cũng tìm cách cởi bỏ xiềng xích, tốn mất một tháng, cuối cùng cũng mở . Sau đó, đợi khi Nhị điện hạ lẻ loi đến gần, liền phá xiềng nhảy khỏi thủy lao, dùng dây thép quấn chặt cổ Nhị điện hạ, siết c.h.ế.t kẻ đó ngay lập tức.
Phạm Khắc Hiếu
Tiếp theo, ném Nhị điện hạ thủy lao, dùng xiềng xích khóa chặt, lấy một thanh chùy nhọn đập nát dung mạo Nhị điện hạ.
Rồi dùng dây thép cào nát gương mặt của chính . Dung mạo khi huyết nhục mơ hồ, chẳng còn ai thể nhận .
Vì thế, thế Nhị điện hạ trở thành hoàng thất Đại Uyên.
Khi đó, vốn định thư gửi cho Vân Sơ, nhưng vô hoàng thất Đại Uyên chằm chằm , quá nhiều tai mắt khiến thể nào hành động .
Hắn thấy tin Du ca nhi đăng cơ, Vân Sơ thành Thái Hậu. Nghe mẫu tử bọn họ bình an, lập tức kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục trù tính...
Hắn thuyết phục Hoàng đế Đại Uyên hợp tác với Đại Tấn tiêu diệt Đông Lăng.
Đông Lăng tiêu diệt, dã tâm Đại Uyên lập tức bành trướng, rõ ràng thôn tính cả Đại Tấn.
Thân phận cũng từ đây mà bại lộ. Chính phóng hỏa thiêu hủy cung điện Đại Uyên, diệt khẩu những kẻ chân tướng, khiến cổ họng tổn thương nghiêm trọng, giọng khàn khàn khó khăn vô vàn...
Khi nhận thư tín của Vân Sơ, lập tức hành thích Hoàng đế Đại Uyên, khiến nội bộ hoàng thất đại loạn, đó liên thủ cùng Đại Tấn đ.á.n.h cho Đại Uyên kịp trở tay.
Cứ như , quốc thổ Đại Uyên và Đông Lăng lượt thâu tóm.
Xa cách nửa năm, cuối cùng trở về cố thổ.
Trong lòng giờ đây là thê tử và nhi tử, mắt là non sông Đại Tấn, bên là chúng thần dân.
Cảm giác trở về khiến tâm vô cùng an yên.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”
Bách quan đồng loạt khom lưng hành lễ.
Sở Dực lúc mới chậm rãi buông trong lòng .
“Phụ ...” Sở Hoằng Du thì thầm: “Con thể trả đế vị cho ? Con sẽ hạ chiếu thư ngay bây giờ.”
Phụ tài trí hơn nhiều. Chỉ dựa một một mà thể tiêu diệt hai nước láng giềng. Nếu đăng cơ, Đại Tấn chắc chắn sẽ nghênh đón thời kỳ thái bình thịnh thế xưa nay từng .
Sở Dực xoa đầu , giọng khàn khàn : “Dân gian đ.á.n.h giá con cao, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lòng dân. Con cứ yên tâm vị Hoàng đế của Đại Tấn.”
Sở Trường Sinh xen lời: “Làm Hoàng đế quá ư vất vả, Phụ cần dưỡng thương, thích hợp. Ca ca cứ tiếp tục gánh vác .”
Hốc mắt Sở Hoằng Du đỏ lên.
, phụ thương tích nặng nề đến mức , e rằng còn chỗ nào lành lặn, giọng cũng biến dạng... e rằng dăm ba năm là thể hồi phục.
“Phải, cần dưỡng thương.” Sở Dực cất lời: “Sơ nhi, nàng hãy cùng Giác ca nhi theo đến Nam Dương tĩnh dưỡng.”
“Nam Dương?” Sở Hoằng Du khựng : “Mấy hôm triều thần thượng tấu rằng Nam Dương gần đây xuất hiện nạn thổ phỉ. Phụ ngài...”
Vừa mới xuất chinh trở về, đến Nam Dương để diệt phỉ ?
Phụ cố gắng vì xã tắc đến thế, dựa mà dám lơ là, dựa mà phó thác quốc sự?
Hắn lập tức với chúng thần: “Chư vị ái khanh, sáng nay lâm triều, hiện tại sẽ bổ sung. Bãi giá, hồi cung!”
Đội ngũ mênh mông, cuồn cuộn tiến về hoàng cung.
Vân Sơ và Sở Dực cùng xe ngựa. Nàng vuốt ve gương mặt , khẽ thở dài: “Chàng thực sự đến Nam Dương ?”
“Để tiểu tử Du ca nhi tiến bộ hơn một chút. Nó gặt hái chút thành tựu liền vẻ mê man, cần thêm chút áp lực.” Sở Dực ôm Vân Sơ, tiếp lời: “ Nam Dương quả thực thổ phỉ, nếu bọn chúng tụ họp thành họa lớn, bao nhiêu bá tánh chịu khổ. Ta cần đích một chuyến.”
“,” Hắn Vân Sơ, “Ta xa nàng. Chúng hãy mang theo Giác ca nhi cùng xuôi nam.”
Vân Sơ , gật đầu: “Được.”
Kể từ năm đó, Đại Tấn chính thức bước thời kỳ thái bình thịnh thế xưa nay từng .
Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu mang theo Yến Vương, cải trang vi hành xuôi nam. Người quét sạch tận gốc nạn thổ phỉ, khiến đạo tặc dám hoành hành, chăm sóc dân tình, dốc lòng trị thủy, nên một thiên cổ truyền kỳ.
Ấu đế cần mẫn trị quốc, ban bố vô chính lệnh lợi quốc ích dân. Con đường tuyển chọn nhân tài mở rộng, vô thư sinh, võ phu cơ hội phát huy tài năng, cùng kiến tạo nên thái bình thịnh thế.
Về mặt cương thổ, tây chí Cương Ngoại, đông đạt Lăng Hải, Tứ Di Bát Man đều phục tùng.
Tháng chạp hằng năm, Bát Phương tiến cống, Vạn Quốc triều bái.
[Hoàn chính văn]