Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 494:2
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung chương truyện.
Phiên ngoại – Đời
Vầng trăng rằm treo cao giữa vòm trời đêm đen.
Thiếu nữ Tạ Nhàn mười bảy tuổi bức tường hậu viện, nữ tử đang quỳ gối khẽ : “Di nương ở trông chừng, con sẽ lấy thức ăn cho mẫu .”
lúc là thời điểm thị vệ giao ca. Tạ Nhàn xác nhận trong sân ai mới dám xách hộp thức ăn vội vã tiến .
Giữa sân, một nữ tử đang quỳ gối. Bộ xiêm y trắng nàng còn màu sắc ban đầu, đầu tóc rối tung, biểu tình vô cùng buồn bã.
Nàng quỳ gối tại đây quá lâu, thể dường như chạm tới giới hạn, lẽ bất cứ lúc nào cũng thể ngất lịm.
“Mẫu ...” Tạ Nhàn vội vàng đưa tay đỡ nàng, trầm giọng: “Người mau dùng một chút gì .”
Vân Sơ ngước mắt tới, khàn giọng gọi: “Nhàn tỷ nhi...”
“Mẫu đừng thêm nữa.” Tạ Nhàn đưa chén cháo thịt qua: “Có ăn no mới sức lực cứu Vân gia. Mẫu , mau dùng .”
Kể từ khi Vân gia gặp biến cố, gần ba tháng trôi qua, cả nhà đều tống giam đại lao, chỉ nữ nhi xuất giá như nàng là tạm thời liên lụy.
Ban đầu, mẫu bôn ba khắp chốn, gắng sức lôi kéo quan hệ để cứu Vân gia, song chẳng ai dám nhúng tay đại án mưu nghịch kinh thiên .
Cuối cùng, khi đường đều bế tắc, mẫu đành tìm đến thư phòng, quỳ gối ngoài sân viện như thế , khẩn cầu phụ và đại ca mặt, thỉnh cầu Hoàng Thượng minh tra án mưu nghịch của Vân gia.
Phụ nàng hiện là Hộ bộ Tam phẩm đại nhân, còn đại ca chính là Thủ phụ Nội Các, vị Thủ phụ trẻ tuổi nhất từ tới nay của triều đình.
Nếu đại ca chịu mặt, việc ắt còn cơ hội xoay chuyển vãn hồi.
Song, mẫu quỳ gối ở đây ròng rã ba tháng trời, mà cả phụ lẫn đại ca đều chịu gặp mặt.
Tạ Nhàn cảm thấy lòng lạnh buốt mẫu .
Nếu mẫu , nếu Vân gia hậu thuẫn, đại ca thể thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, vị cực nhân thần như ngày hôm nay?
Giờ đây, Vân gia gặp nạn, mẫu quỳ gối khẩn cầu, thế mà đại ca ngoài khoanh tay...
Huống hồ, đại ca còn khống chế bộ hạ nhân bên cạnh mẫu , nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào đưa đồ ăn thức uống cho .
Tạ Nhàn ngưng dòng suy tư, rót một chén nước ấm đưa cho Vân Sơ.
lúc , một bóng đột ngột tiến gần, vung chân đá đổ chén nước.
Nước ấm văng tung tóe lên mu bàn tay Tạ Nhàn, nàng ngẩng đầu , kinh ngạc thốt lên: “Khang ca nhi?”
Tạ Thế Khang lạnh lùng đáp: “Vân gia phạm tội mưu nghịch. Bà là nữ nhi tội thần, Tạ gia cho bà nơi dung là nhân từ lắm , cớ chu cấp ăn uống? Chính vì chuyện Vân gia mà suýt nữa Tạ gia cũng vạ lây. Bà xứng đáng nuốt một hạt gạo nào của Tạ gia!”
“Tứ thiếu gia...” Giang di nương nãy giờ kịp ngăn cản, giờ mới hấp tấp chạy đến, níu chặt cánh tay Tạ Thế Khang, đau khổ : “Khi xưa Tứ thiếu gia sinh non, thể chỉ nhỏ bằng bàn tay, di nương ngươi ruồng bỏ, chính là phu nhân mang ngươi về Ngọc Sanh Cư chăm sóc, bôn ba khắp nơi tìm danh y chữa trị, đó vì ngươi mà nhiều đích đến tận Thanh Châu thỉnh cầu thần y... Nếu phu nhân, thì ngươi của ngày hôm nay? Sao ngươi thể đối xử tệ bạc với phu nhân như thế?”
Tạ Thế Khang c.ắ.n răng, hùng hổ đáp: “Là vì Vân gia mưu phản! Vì bà họ Vân, Tạ gia mới Hoàng Thượng nghi kỵ. Lỡ như Thánh thượng cho rằng Tạ gia cũng tham dự mưu phản thì ? Trên Tạ gia ắt sẽ tống đại lao chịu khổ...”
Trong lòng Vân Sơ tĩnh lặng, chút gợn sóng.
Kể từ khi Vân gia gặp biến, nàng thấu bộ mặt thật của đám Tạ gia .
Mọi sự trả giá, công sức bấy lâu nay của nàng, hóa đều chỉ là một trò hề.
Nàng truy cứu chuyện qua. Nàng chỉ hy vọng Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An thể giữ chút lương tri, chứng cho Vân gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-4942.html.]
Tạ Thế Khang liền nhấc chân đá đổ hộp thức ăn .
Cháo thịt cùng thức ăn ngon văng vãi khắp mặt đất.
Ngay đó, Tạ Thế An bước , lạnh lùng hỏi: “Làm gì ồn ào thế?”
Tạ Thế Khang kịp cất lời, Vân Sơ ngẩng đầu lên: “Thế An, cuối cùng con cũng chịu gặp ! Ta xin con, hãy thỉnh cầu Thánh Thượng minh tra án , cầu xin con!”
“Mẫu là trưởng bối, quỳ mặt .” Tạ Thế An khom lưng đỡ Vân Sơ dậy.
Song, Vân Sơ quỳ quá lâu, đôi bắp đùi vô lực, đầu gối cứng đờ, gắng sức lên lập tức ngã xuống.
Giang di nương và Tạ Nhàn vội vàng tiến lên, mỗi một bên đỡ lấy nàng. Vân Sơ liền dựa hẳn Giang di nương.
“Tuy là Thủ phụ, nhưng năng lực khiến Hoàng Thượng đổi ý chỉ.” Tạ Thế An chậm rãi : “Ta thể giúp Vân gia, Mẫu đừng quỳ nữa.”
“Thế An!” Vân Sơ khản cả giọng: “Bức thư tín mưu phản mà triều đình tìm là giả mạo, nét chữ giả. Chỉ cần thỉnh một đại sư thư pháp dày dặn kinh nghiệm đến giám định, ắt thể phân biệt rõ ràng! Thế An, con khả năng tìm đại sư, cũng năng lực thỉnh cầu Thánh Thượng giám định vật chứng một nữa...”
Thấy Tạ Thế An trầm mặc, đáp lời, nàng khản giọng cầu xin: “Cứ xem như nể tình công ơn dưỡng d.ụ.c của , cứ xem như nể tình trả giá tất cả để trải đường cho con, con giúp Vân gia , Thế An, cầu xin con!”
Một tiếng trào phúng lạc lõng đột ngột vang lên.
Mọi ngẩng đầu , là Tạ Thế Duy khoác khôi giáp trở về.
Phạm Khắc Hiếu
Hắn hiện đang nhậm chức tại quân doanh, cách vài ngày mới thể trở về phủ một , trông uy phong lẫm liệt.
“Ban đầu cứ nghĩ mẫu là thông minh cơ đấy.” Tạ Thế Duy trào phúng: “Mọi chuyện đến nông nỗi , mẫu còn rõ nguyên do? Bức thư tín ...”
“Thế Duy!” Tạ Thế An quát lên chói tai: “Lời nào nên , lời nào nên , ngươi phân biệt!”
Vân Sơ như sét đ.á.n.h ngang tai.
Thân thể suy yếu của nàng lảo đảo ngã.
Trong chớp mắt, nàng hiểu bấy lâu nay nàng từng suy nghĩ thấu đáo chuyện.
“Là ngươi, chính là ngươi...” Vân Sơ khó nhọc cất lời, giọng đứt quãng: “Là ngươi mạo nhận bút tích của phụ , bức thư tín mưu phản ...”
Khi xưa, Tạ Thế An lão sư ở Quốc Tử Giám coi trọng, chỉ duy bút tích kém cỏi. Bởi , nàng nhờ tổ phụ mặt, tìm cho Tạ Thế An một danh sư. Người đó chính là vị đại sư thư pháp từng dạy chữ cho phụ nàng. Té , mầm họa gieo rắc từ thuở .
tại bức thư tín xuất hiện án kỷ của phụ nàng?
Vân Sơ sang Tạ Thế Duy, lập tức nở một nụ thê lương, bi ai.
Tạ Thế Duy từ nhỏ bất hảo, hiểu chuyện, suốt ngày gây gổ đ.á.n.h . Vì , nàng dùng quan hệ của Vân gia để đưa quân doanh rèn luyện.
Mười mấy năm trôi qua, Tạ Thế Duy từ một hài tử ngỗ nghịch trở thành Tướng quân Tam phẩm uy dũng, thể tự do quân doanh.
Chắc chắn là Tạ Thế Duy đặt thư tín lên bàn của phụ nàng.
“Ha ha ha!” Vân Sơ tuyệt vọng to, tiếng như x.é to.ạc màng nhĩ: “Thì kẻ hại Vân gia t.h.ả.m như là các ngươi, là nhi tử một tay nuôi lớn... Không, hại c.h.ế.t Vân gia là , là , là nuôi hổ gây họa, là , là hại c.h.ế.t tổ phụ, hại c.h.ế.t phụ mẫu , hại c.h.ế.t đại ca, hại trăm mạng Vân gia...”
“Mẫu , sai...” Tạ Nhàn lóc : “Là bọn họ sai, bọn họ mang ơn, còn c.ắ.n ngược ...”
“Tạ Nhàn!” Tạ Thế Duy giận dữ quát: “Rốt cuộc ngươi bên nào? Đừng quên, ngươi họ Tạ!”
“Ta tình nguyện mang họ Tạ! Ta chán ghét bản chảy dòng m.á.u của Tạ gia!” Tạ Nhàn phát điên hô to: “Kiếp tạo nghiệp chướng gì, mà nay nhà của lũ quái vật m.á.u lạnh vô tình như các ngươi!”