Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:17
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Động tĩnh trong viện lớn đến mức Tạ gia đều tin mà tìm tới.
Tạ Cảnh Ngọc từ tiền viện qua, thấy nhiều hạ nhân đang vây quanh thì lạnh lùng : “Các ngươi lui cả , nên gì thì việc đó.”
Hắn bước trong viện, lúc thấy Tạ Nhàn thốt mấy lời đại nghịch bất đạo , tức khắc giận dữ, tiến lên tát một bạt tai thật mạnh mặt nàng: “Nghịch nữ! Sao sinh cái loại bất hiếu như ngươi chứ!”
Tạ Nhàn quật cường c.ắ.n chặt môi, thèm liếc phụ sinh của một cái.
Tạ Cảnh Ngọc Vân Sơ, trầm giọng: “Án mưu nghịch của Vân gia định, tội danh chứng thực, tộc chờ thu vấn trảm.”
Vân Sơ hoảng sợ trợn to mắt: “Không, Vân gia oan, đ.á.n.h trống minh oan, cáo ngự trạng...”
Nàng cất bước về phía nhưng quên rằng bản quỳ rạp suốt ba tháng trời, hai chân sớm mất sức lực. Mới bước nửa bước thì nàng ngã quỵ xuống đất.
Tạ Cảnh Ngọc dáng vẻ chật vật của nàng, hiểu nhớ tới ngày nàng gả cho mười mấy năm về .
Khi đó, nàng mới mười lăm tuổi, đầu đội mũ phượng khăn quàng, mười dặm hồng trang trải dài, trở thành tân nương của . đêm tân hôn xảy một chuyện mà cả đời đều đối mặt.
Sau đó, bao giờ chạm nàng nữa.
Lúc ban đầu nàng là một viên minh châu lộng lẫy, nhưng dần dần bụi bặm phủ giăng, mười mấy năm như một ngày, nàng bắt đầu lụi tàn.
Hiện giờ Vân gia xảy chuyện, chỉ ngắn ngủi ba tháng mà gương mặt nàng hằn lên dấu vết tang thương của ba mươi năm cuộc đời, vô cùng tiều tụy. Nàng năm nay cũng chỉ mới ba mươi bốn tuổi...
“Phu nhân, và nàng là phu thê gần hai mươi năm, đối với nàng cũng vô tình vô nghĩa.” Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi mở miệng: “Hiện tại cho nàng hai con đường, một là thư đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ với Vân gia, như Tạ gia sẽ cho nàng một chỗ dung an .”
“Không thể nào!”
Vân Sơ thất thanh rống lên.
Vân gia sinh nàng nuôi nàng, trong nàng chảy dòng m.á.u của Vân gia, nàng vĩnh viễn thể đoạn tuyệt với gia tộc.
“Nếu thì chỉ còn con đường thứ hai.” Tạ Cảnh Ngọc nàng : “Nàng tự sát . Ít nhất nàng còn giữ cho chút thể diện cuối cùng.”
Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi, gằn bốn chữ từ trong lồng ngực: “Ta quyết c.h.ế.t!”
Nàng sống, sống để lật bản án cho Vân gia. Vân gia đời đời trung liệt, thể c.h.ế.t trong nhơ nhớp như ...
“Vậy thế nào đây?” Tạ Cảnh Ngọc thở dài, tỏ vẻ khó xử: “Đường thứ nhất chọn, đường thứ hai , phu nhân, nàng xem gì bây giờ?”
“Phụ , đừng nhiều lời vô nghĩa như .” Tạ Thế Duy mở miệng : “Chuyện Vân gia mưu phản là thật, dính Vân gia sẽ kiêng kị. Nếu hưu bà thì chắc chắn Tạ gia sẽ đời là m.á.u lạnh vô tình. Để bà tự sát mới là thượng sách, đại ca, ?”
Phạm Khắc Hiếu
Tạ Thế An mím chặt môi.
Lần đầu tiên gặp Vân Sơ, khi đó nàng mất hài tử, tiều tụy thống khổ.
Khi gọi nàng tiếng mẫu đầu tiên, mặt nàng lập tức nở nụ rạng rỡ, dễ dàng tiếp nhận .
Nàng dạy đạo lý , mời danh sư cho , đưa Quốc Tử Giám, giúp trải đường, khiến tìm chỗ trong triều.
Mấy năm nay, quả thật xem nàng như mẫu sinh, nguyện ý hiếu thuận nàng...
Vân gia nên đối nghịch với Cung Hi Vương, nên trái lập trường với Cung Hi Vương...
Không kéo Vân gia xuống, Cung Hi Vương vĩnh viễn địch Thái Tử điện hạ... Vì tiền đồ của Tạ gia, vì để lật bản án cho Hà gia, vì địa vị của Tạ gia khi tân đế đăng cơ, chỉ thể xuống tay với Vân gia...
bao giờ lấy mạng của nàng.
Tạ Thế An mở miệng : “Mẫu , chỉ cần ngài đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia thì ngài vẫn là đương gia chủ mẫu của Tạ gia, nhi tử sẽ hiếu thuận ngài cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-495.html.]
Hạ thị cách đó xa vô cùng hụt hẫng.
An ca nhi là nhi tử sinh của nàng nhưng trong mắt chỉ duy nhất mẫu Vân Sơ.
Nàng cảm tạ Vân Sơ dốc lực lót đường cho An ca nhi và Duy ca nhi nhưng cũng ghen ghét Vân Sơ cướp nhi tử của nàng ...
Hốc mắt Vân Sơ tràn đầy tơ máu, ngẩng đầu : “Thế An, nếu ngươi đồng ý với một yêu cầu của , sẽ thư đoạn tuyệt.”
Tạ Thế An nhẹ nhàng thở , lập tức quỳ xuống : “Mẫu mời , nhi tử nhất định tuân theo.”
Ngay thời khắc , Vân Sơ bất ngờ rút chiếc trâm cài tóc, hung hãn đ.â.m thẳng cổ Tạ Thế An.
Tuy Tạ Thế An kịp thời né tránh nhưng cổ vẫn một vết thương rách da.
Hắn lập tức ngã , té thẳng xuống đất.
Vân Sơ rướn nhảy tới, định tiếp tục tay.
Tạ Thế An kinh hãi, tức giận hô to: “Thế Duy, cứu !”
Hắn đường đường là Thủ phụ đương triều, khi nào chật vật đến nhường .
Y giữ tính mạng cho nàng, mà nàng còn hạ sát y. Quả nhiên đời, chỉ nữ nhân và tiểu nhân là khó đoán lòng .
Tạ Thế Duy rút bội kiếm, lạnh lùng kề sát cổ Vân Sơ, m.á.u tươi nháy mắt rỉ .
“Dừng tay!” Nguyên thị run rẩy tiến gần, giọng đầy sợ hãi: “Thế Duy, mau buông kiếm xuống, đó là đích mẫu của con.”
Tạ Thế Duy lạnh lùng đáp: “Nữ nhi tội thần như nàng, xứng mẫu của !”
“ đó là đích mẫu của con!” Nguyên thị vội tiến lên, cố gắng giằng lấy thanh kiếm trong tay Tạ Thế Duy: “Nếu con g.i.ế.c nàng, sẽ mang tội danh bất hiếu g.i.ế.c mẫu. Hà cớ gì con vì một phút nông nổi mà hủy hoại tiền đồ xán lạn của ?”
Vừa dứt lời, bà quỳ sụp xuống, rơi lệ Vân Sơ cầu xin: “Sơ nhi, đừng tự hành hạ bản nữa, mau thư đoạn tuyệt quan hệ ...”
Giang di nương cũng nức nở khuyên nhủ: “Phu nhân ơi, giữ non xanh thì sợ gì củi đốt. Trước hết cứ giữ mạng sống hãy từ từ mưu tính.”
“Tuyệt đối thể giữ mạng nàng !” Hạ thị bỗng bước từ nơi góc tối. Mụ lạnh lùng : “Vừa nãy nàng g.i.ế.c Thế An. Nếu giữ nàng ở Tạ gia, nàng nhất định sẽ tìm cách hạ thủ Thế An thêm nữa!”
Mắt Vân Sơ lập tức đỏ hoe, bi phẫn.
Nàng chằm chằm Hạ thị. Mụ vốn là ma ma chưởng sự trong viện của Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Cảnh Ngọc tin tưởng, và cũng lòng mấy hài tử .
Phải đến khi Vân gia gặp biến cố, nàng mới vỡ lẽ: Hóa Hạ thị chính là mẫu ruột thịt của ba tỷ Tạ Thế An.
Ba đứa trẻ đó bề ngoài tuy vẫn gọi nàng là mẫu , nhưng trong tâm can chúng, chỉ duy nhất Hạ thị là mẫu. Dù nàng dốc hết tấm lòng, chỉ cần Hạ thị cất một lời, công sức của nàng liền tan thành mây khói... Nuôi dưỡng một đám hài tử cốt nhục của , quả nhiên cuối cùng chỉ chuốc lấy họa c.ắ.n ngược.
Hạ thị cảm nhận hận ý ngút trời trong ánh mắt Vân Sơ, đôi tay mụ bất giác run rẩy.
Mụ lảng tránh ánh mắt nàng, lấy một gói t.h.u.ố.c bột: “Đây là t.h.u.ố.c mà Phinh nhi sai đưa tới mấy hôm , dặn dò chỉ cần thời cơ đến thì lập tức cho phu nhân dùng.”
Dù mụ rõ đây là loại t.h.u.ố.c gì, nhưng tất cả mặt đều hiểu rõ đó là kịch độc.
Mụ tiếp tục khuyên can: “Giờ đây Phinh nhi đang Thánh thượng sủng ái, ắt hẳn con bé rõ thánh ý của Hoàng Thượng. Nếu cứ giữ nữ nhi Vân gia, Tạ gia khó tránh khỏi nghi kỵ. Đại nhân, Thế An, lúc nhẫn tâm quyết đoán!”
Tạ Cảnh Ngọc sang Tạ Thế An. Từ đến nay, y luôn tin tưởng đứa nhi tử . Thế An quyết định , y sẽ theo như .
Vết thương cổ Tạ Thế An vẫn còn đang rỉ máu. Tất cả sự kính trọng mà dành cho vị đích mẫu Vân Sơ những chuyện hủy hoại .
Hắn khẽ nhắm mắt, phán quyết lạnh lùng: “Vậy, cứ tiễn mẫu một đoạn đường cuối cùng .”