Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mãi bảy ngày , Tạ Thế An mới trở về Tạ gia.

 

Mấy ngày nay rời kinh việc cho Hoàng đế, một mỏi mệt về phủ. Hắn cầm một hộp điểm tâm trong tay, ngọt mềm, chính là món Tống Nhân thích nhất.

 

Hắn đưa hộp điểm tâm cho gã tiểu hầu cận kề, lạnh giọng dặn dò: “Đem món tới cho Thiếu phu nhân, là đầu bếp trong phủ nghiên cứu món mới.”

 

Gã tiểu hầu ấp úng : “Đại, Đại thiếu gia, ngài vẫn nên đến viện của Thiếu phu nhân hỏi thăm .”

 

Tạ Thế An lập tức ý thức điều chẳng lành.

 

Hắn đến chỗ Hà Linh Huỳnh mà trực tiếp tới sân của Tống Nhân.

 

Nơi từng là nơi ở của . Kể từ khi Tống Nhân bắt đầu gây náo loạn, ngày nào cũng yên. Hắn thực sự thể chịu đựng nổi nên mới dọn đến thư phòng tịnh dưỡng.

 

Phụ của Tống Nhân chỉ là một tú tài. Dưới sự dìu dắt của trưởng của nàng mới thể bước lên con đường quan. Có thể Tống gia nghèo, nha hồi môn của Tống Nhân cũng chỉ hai . Toàn bộ hạ nhân trong viện đều là thêm . Hiện giờ những đó như đàn ong vỡ tổ đang bận rộn hỗn loạn trong viện.

 

Thấy y bước , bọn họ vội vàng hành lễ: “Bái kiến Đại thiếu gia.”

 

Tạ Thế An trầm giọng hỏi: “Thiếu phu nhân ?”

 

“Thiếu, Thiếu phu nhân...” Bà tử chưởng sự sợ hãi tiến lên: “Phu nhân đưa thư hòa ly, Thiếu phu nhân rời khỏi Tạ gia bảy ngày ạ.”

 

“Cái gì?” Tạ Thế An trừng lớn mắt. "Vì một ai báo tin cho ?" Kể từ khi bước lên đỉnh cao quyền lực, y tập cách lộ hỉ nộ mặt, nhưng lúc , bộ cảm xúc bộc lộ, khiến y cảm thấy vô cùng bất an.

 

Bà tử cúi đầu đáp: “Phu nhân nghiêm cấm chúng nô tỳ báo cho Đại thiếu gia, nếu sẽ bán ngoài...”

 

Hắn gằn từng chữ một: “Tiểu thiếu gia cùng các tiểu thư ?” Trưởng tử hơn mười tuổi, cớ chuyện lớn như thế đến báo cho một tiếng?

 

Bà tử trả lời: “Phu nhân sắp xếp cho Đại thiếu gia ngoài du học, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư cung bồi Thái phi, Nhị thiếu gia thì theo nhũ mẫu...”

 

Tạ Thế An phất tay áo, lập tức tiến ngoài, đến viện tử của Hà Linh Huỳnh.

 

Kể từ khi trở thành đương gia chủ mẫu, Hà Linh Huỳnh sống ngày càng sung túc an nhàn. Phu quân là quan Chính tam phẩm Hộ bộ, trưởng tử là Thủ phụ đương triều, thứ tử là tướng quân, trưởng nữ nay là Thái phi... Nàng , ngày tháng nhất của thực sự tới . Nàng đang thưởng thức loại thượng hạng nhất, dùng thứ điểm tâm tinh xảo nhất, và nha chuyên tâm bóp vai hầu hạ.

 

Một tiếng 'rầm' kinh thiên động địa vang lên, cửa chính của phòng khách đá văng, chỉ còn trơ khung cửa lớn.

 

Hà Linh Huỳnh ngước gây chuyện, quát lớn: “An ca nhi! Con phát điên ? Con cánh cửa đáng giá bao nhiêu vàng bạc ?”

 

Nơi vốn là phòng của Vân Sơ đây, khi nàng trở thành Tạ gia chủ mẫu, bộ thứ Vân Sơ từng dùng bằng những món đồ quý giá, tinh xảo hơn gấp bội phần...

 

Tạ Thế An bước tới, vung tay hất đổ cả bàn và điểm tâm xuống đất. Mấy nha sợ hãi run rẩy bần bật.

 

Hà Linh Huỳnh trầm giọng: “Các ngươi lui hết .” Chờ tất cả nha rời khỏi, nàng mới lạnh lùng : “Chỉ vì một nữ nhân, mà khó mẫu sinh của . Quan uy của Tạ Thủ phụ quả nhiên lớn thật!”

 

Tạ Thế An chống tay lên án kỷ, gằn từng chữ: “Ta thể cho ngươi danh vị Tạ gia chủ mẫu, ắt cũng thể khiến ngươi tay trắng còn gì.”

 

“Ngươi, ngươi gì?” Hà Linh Huỳnh thể tin tai : “Ta là mẫu sinh của ngươi! Ngươi dám dùng lời lẽ như thế đối đãi với ?”

 

“Vân Sơ là đích mẫu nuôi khôn lớn, chẳng cũng bức tử ngài ?” Tạ Thế An lạnh lùng . “Hiện giờ đón Tống Nhân về. Ngươi nhớ kỹ cho , khi nàng hồi phủ, nàng mới là chủ mẫu Tạ gia, ngươi cứ an phận dưỡng lão là .”

 

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Hà Linh Huỳnh chỉ lưng y mắng lớn: “Sao sinh thứ con phản phúc như ngươi! Tống Nhân chỗ nào ? Gia thế thấp kém như , thể giúp ích gì cho tiền đồ của ngươi? Ta tìm cho ngươi một thê tử khác, là ái nữ của đại quan Chính nhất phẩm…”

 

Nàng còn dứt lời thì Tạ Thế An đột ngột đầu , ánh mắt hung ác nham hiểm: “Ngươi dám thêm câu nào nữa, lập tức đưa ngươi am đường ni cô!”

 

Hà Linh Huỳnh tức khắc hít thở thông, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Tạ Thế An vội vã ngoài, kéo dây cương, nhanh chóng phi lên ngựa. Gã tùy tùng bên cạnh khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, ngài mới trở về từ nơi xa, nghỉ ngơi chút nào thì thể chịu nổi?”

 

Tạ Thế An đá chân bụng ngựa, nhanh như cắt phóng thẳng về Ký Châu.

 

Ngay trong đêm đó, tới Ký Châu, tìm đến huyện thành nơi Tống gia sinh sống. Nơi đây, ngày , chính là trường tư thục do nhạc phụ Tống Nhân mở, nơi từng theo học. Tuấn mã dừng cổng lớn Tống gia.

 

Sau khi cưới Tống Nhân về, cấp cho nhạc phụ một khoản bạc lớn để tu sửa phủ , bởi thế, Tống gia hiện giờ cũng xem là một gia đình danh vọng tại huyện thành . Hắn xoay xuống ngựa, gõ cửa.

 

Một gã gia đinh chạy mở cửa, dựa ánh đèn lồng quan sát tới, lập tức hô toáng lên: “Là cô gia! Cô gia đến !” Tống tú tài cùng thê tử vội vàng đón.

 

Tạ Thế An tiến lên, chắp tay thi lễ, : “Xin nhạc phụ nhạc mẫu thứ . Thư hòa ly chỉ là sự hiểu lầm. Đời , và Nhân Nhân thể hòa ly . Ta đến đây để đón Nhân Nhân về nhà, xin nhạc phụ nhạc mẫu mau gọi Nhân Nhân gặp .”

 

Tống tú tài ngây dại: “Nói , tức là hòa ly ?”

 

“Việc hòa ly vốn dĩ từng đề cập.” Tạ Thế An vội vàng thúc giục: “Mau gọi Nhân Nhân đây .”

 

Tống phu nhân lắp bắp: “Nhân Nhân, Nhân Nhân nhà ...”

 

“Con bé ở Tống gia.” Tống tú tài thở ngắn than dài. “Trong lòng bọn , ngươi là một nữ tế . Việc đột ngột hòa ly chắc chắn là do Nhân Nhân . Ta và nương nó nhịn khuyên răn nó vài câu, bảo nó nên cúi đầu trở về cầu xin ngươi tha thứ, nhưng nó chịu... Sáng nay, nó và đại tẩu xảy tranh chấp, con bé rời khỏi Tống gia …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-502.html.]

 

Cơn thịnh nộ của Tạ Thế An lập tức dâng lên đỉnh đầu: “Nàng ?”

 

“Con bé một thôn trang ở huyện Trường Hồi, nó tới đó.” Tống tú tài vội . “Ngươi hãy nghỉ ngơi , sáng mai chúng sẽ cùng tới đó.”

 

Tạ Thế An trầm giọng: “Chúng khởi hành ngay bây giờ.” Bộ dáng quyết liệt của khiến Tống tú tài chút sợ hãi, nhưng đồng thời vô cùng vui mừng, ít nhất chứng tỏ vị cô gia thật sự để tâm đến khuê nữ nhà .

 

Ông vội vàng sai chuẩn xe ngựa. Tạ Thế An thấy quá chậm trễ, liền lệnh cho thị vệ cưỡi ngựa đưa Tống tú tài cùng phi nước đại tới huyện Trường Hồi.

 

Nơi đó xa gần, chừng hai canh giờ. Cuối cùng cũng gần tới huyện Trường Hồi, nhưng con đường phía hư hỏng. Trong bóng đêm, một đám đông vây quanh chỉ trỏ bàn tán. “Vì tảng đá lớn đột nhiên lăn từ núi xuống, phá hủy bộ đường xá thế ?”

 

“Ta còn gấp rút đến huyện Trường Hồi việc, quả thực là vận rủi đeo bám.”

 

“Ngươi than xui xẻo cái gì, chiếc xe ngựa mới là đáng thương. Ta tận mắt trông thấy, chiếc xe chạy đến khúc đó thì tảng đá lớn nhất ầm ầm lăn xuống, đè nghiến cả đỉnh xe.”

 

“Trời ơi, trong xe chắc đè c.h.ế.t ...”

 

“Không rõ nữa, cũng ai dám gần xem, ai còn tảng đá nào lăn xuống nữa ...”

 

Tạ Thế An từ chỗ đến huyện Trường Hồi cũng chỉ mất nửa canh giờ. Hắn dứt khoát bỏ tuấn mã, lật nhảy xuống, bước chân gấp gáp tiến về phía , song thôn dân nhiệt tình ngăn cản: “Phía đá lở, cẩn thận đè... Ngươi thấy chiếc xe ngựa ? E là trong xe c.h.ế.t ...”

 

Lúc ánh mắt của Tạ Thế An mới dời tới chỗ xe ngựa, trông thấy thì huyết mạch trong tức khắc đông cứng thành băng tuyết. Đó chính là xe ngựa của Tạ gia.

 

Hắn đẩy thôn dân , bất chấp hiểm nguy, lao thẳng về phía chiếc xe. Một tảng đá to lớn đè nát bét xe, bên là m.á.u tươi.

 

Hắn mở toang cửa sổ xe ngựa, thấy ba ở bên trong: hai nha và một chủ tử. Chủ tử chính là Tống Nhân.

 

“Nhân Nhân...”

 

Tạ Thế An quỳ thụp bên cạnh xe ngựa, thanh âm nghẹn , run rẩy thành lời.

 

Hắn từ từ vươn tay về phía mũi nàng, hồi lâu vẫn cảm nhận chút thở nào thoát .

 

Phạm Khắc Hiếu

“Nhân Nhân... Ta đến , đến đón nàng về nhà đây, nàng hãy tỉnh ...”

 

Hắn ôm thê tử ngoài nhưng tảng đá lớn đè nặng lên phần bụng Tống Nhân, nàng đều nén chặt thể nào kéo .

 

Hắn cảm nhận thể của Tống Nhân mất độ ấm vốn .

 

“Không, đừng rời xa ...” Tạ Thế An nâng niu gương mặt đầy m.á.u của nàng: “Nhân Nhân, sai , sai ... Ta vẫn luôn hỏi nàng gây huyên náo chuyện gì, thật luôn nàng ầm ĩ vì chuyện gì...”

 

Thứ nàng yêu chính là khí khái như trúc của .

 

Yêu dáng vẻ quang minh lạc, trời quang trăng sáng của .

 

Vân Sơ c.h.ế.t, Tạ Nhàn xuất giá khiến nàng thấy nội tâm âm u của .

 

Nàng chấp nhận việc phu quân của là một ti tiện vô sỉ.

 

Nàng giam trong tiểu viện phía tây, thấy mặt , cũng chẳng thèm để tâm đến bất cứ chuyện gì trong phủ Tạ gia...

 

Hắn cứ ngỡ chỉ cần cho nàng thêm thời gian thì nàng sẽ thông suốt, nhưng ngờ mất nàng mãi mãi.

 

“Nhân Nhân, kiếp nàng gả cho ...” Tạ Thế An ôm nàng lớn: “Kiếp nàng hãy ngây thơ một chút , đừng thấu sự ti tiện xa của . Nàng yên tâm, dù nàng ngốc nghếch thế nào, cũng đều che chở nàng cả đời...”

 

Thi thể của Tống Nhân chôn cất trong phần mộ tổ tiên Tạ gia. Tạ Thế An tự tay hạ táng nàng.

 

Sau khi nàng c.h.ế.t hai tháng, đại tẩu Tống gia đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Tống gia từ đó xuống dốc phanh.

 

Hà Linh Huỳnh, nhậm chức Chủ mẫu Tạ gia, cũng bệnh nặng, Tạ Thế An đưa đến thôn trang xa xôi tĩnh dưỡng...

 

Tạ Thế An đỉnh cao quyền lực, vô cùng thương yêu trưởng nữ của . Đích trưởng nữ vô cùng giống cố nhân Tống Nhân, càng lớn càng khắc họa rõ nét dung nhan nàng.

 

Hắn gả đích trưởng nữ cho trưởng tử của đương kim Hoàng Thượng, cũng chính là Thái Tử Điện hạ. Từ nay về , Tạ gia càng thêm cường thịnh, chậm rãi trở thành thế gia chung đỉnh hàng đầu ở kinh thành.

 

Trăng tròn treo giữa bầu trời , khi Tạ gia đang tràn ngập tiếng rộn ràng, náo nhiệt, Tạ Thế An một trong viện uống rượu.

 

“Nhân Nhân, đây là năm thứ hai mươi nàng rời , bọn nhỏ lớn cả .”

 

“Mấy năm nữa cũng nên về quê dưỡng lão thôi, sẽ khai hoang một khoảnh đất nhỏ, trồng đầy hoa mộ nàng, từ nay về bao giờ rời xa nàng thêm nữa...”

 

“Đời quá ngắn mà cũng quá dài. Thật hy vọng kiếp ...”

 

“Kiếp và nàng vẫn là phu thê, sinh bốn hài tử, cả đời bên ...”

 

“...”

 

 

Loading...