Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 503
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:25
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phủ Giang nhũ nhân tổ chức hỉ sự.
Nữ nhi Tạ Nhàn năm nay mười sáu tuổi, đương độ niên hoa tươi nhất, mặc giá y trong khuê phòng, vẫn còn đang trang điểm.
Ngũ phúc bà tử ngừng những lời cát tường, hàng xóm láng giềng ở bên cạnh cũng ồn ào náo nhiệt thôi.
“Giang nhũ nhân thật là phúc khí, quen đương kim Thái Hậu nương nương. Nghe chính là Thái Hậu nương nương se duyên mai mối với Tề gia cho Tạ tiểu thư.”
“Tề gia là nhà Tam phẩm. Tuy chỉ là thứ tử, song phàm nhân cũng khó lòng với tới. Nghe năm đỗ tú tài, tiền đồ đấy.”
“Đời Giang nhũ nhân bao nhiêu chuyện mà đời mới may mắn như , thật khiến cho hâm mộ.”
Đang thì tiếng từ bên ngoài vọng .
“Trưởng công chúa giá lâm!”
Mọi lập tức ngậm miệng, đồng loạt cửa.
Một thiếu nữ mặc cung phục từ ngoài , nàng vô cùng xinh . Vì lấn át tân nương tử nên nàng cố ý ăn vận thanh nhã, đầu cũng chỉ cài một chiếc trâm hoa, cả thuần tịnh nhưng khiến thể rời mắt .
“Vị chính là Trưởng công chúa , thật là một mỹ nhân tuyệt sắc!”
“Đây là đầu tiên thấy Trưởng công chúa. Thật đúng là ung dung hoa quý, còn xinh hơn cả mẫu đơn diễm lệ.”
“Nghe Trưởng công chúa và Tạ tiểu thư là hảo bằng hữu, chắc là Tạ tiểu thư thường xuyên cung để bầu bạn với Trưởng công chúa nhỉ.”
“Sinh thời thể chính mắt thấy hậu duệ của hoàng thất quý tộc, thật đúng là hưởng chút vinh quang của Tạ gia.”
“Sao còn đó chuyện, mau hành lễ...”
Trước khi kịp quỳ xuống, Sở Trường Sinh nhanh chóng : “Hôm nay là ngày lành của Nhàn nhi, các ngươi đừng nên quỳ với . Nên gì thì cứ .”
Lúc Tạ Nhàn lên, gương mặt mừng rỡ nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Trường Sinh: “Ngươi rời cung, còn tưởng rằng...”
Mười mấy năm , gián điệp địch quốc suýt chút nữa bắt cóc Trường Sinh. Kể từ đó, Trường Sinh cơ bản bước chân khỏi hoàng cung nửa bước.
Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, đương nhiên nàng cũng hy vọng bằng hữu thiết thể tới uống ly rượu xuất giá, song nàng hiểu bên ngoài thể an như Hoàng thành, bởi nàng cố ý thư dặn dò Trường Sinh chớ tới.
Ai ngờ Trường Sinh đồng ý tới, cuối cùng vẫn xuất hiện.
“Ngươi xuất giá, đương nhiên đến chứ.” Sở Trường Sinh nhéo má nàng: “Ta tận mắt xem Nhàn nhát gan lúc xuất giá sẽ t.h.ả.m tới cỡ nào.”
Tạ Nhàn đẩy tay nàng : “Tề gia cách nhà xa, sẽ .”
Nàng là , nhưng khi ghé lưng lên Từ Thích, đặt kiệu hoa, lúc kiệu hoa từ từ nâng lên, về phía những cửa, nước mắt nàng vẫn tuôn rơi kìm .
Cho dù nhà chồng gần thế nào nữa, xuất giá vẫn là xuất giá. Sau về thăm mẫu cũng xe ngựa về, thể nào tùy tiện như đây nữa.
Kiệu hoa dần dần xa, Giang nhũ nhân đến đứt từng khúc ruột, nhưng vì còn khách khứa ở đó nên chỉ đành nuốt ngược nước mắt trong, về phía Sở Trường Sinh : “Trưởng công chúa chớ , mau trong an tọa, tiệc rượu bắt đầu .”
Sở Trường Sinh xua tay: “Giang di chớ bận tâm, sẽ tới Tề gia dự tiệc.”
Đến Tề gia, nàng còn thể tận mắt thấy Nhàn nhi bái đường, chừng còn thể tới tân phòng trêu chọc nàng một phen.
Nhàn nhi là nhát gan, đến nhà khác sinh sống, quen một ai, sẽ hoảng sợ đến nhường nào.
Sở Trường Sinh cưỡi ngựa theo kiệu hoa về phía Tề gia.
Tề đại nhân là quan Tam phẩm trong triều, trưởng tử quan Thất phẩm. Người Tạ Nhàn gả chính là Tề tam thiếu gia, vốn là một tú tài, tuy là thứ tử nhưng Tề gia cũng tiệc lớn, mời nhiều vị quan trong triều đến dự.
Phạm Khắc Hiếu
Sở Trường Sinh mời mà đến khiến Tề gia vô cùng kinh sợ, vội vàng cung kính mời nàng trong an tọa.
Nàng tới đây vốn để tăng thể diện cho Tạ Nhàn, nên hề khách sáo ở vị trí thượng tọa, khi dùng bữa xong xuôi thì lập tức chạy tới tân phòng.
Một đám phụ nhân Tề gia cũng chui tân phòng chuyện với Tạ Nhàn, thuận tiện giới thiệu Tề gia cho Tạ Nhàn , bầu khí vô cùng hòa hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-503.html.]
Sở Trường Sinh trong quấy rầy, nàng dắt tuấn mã rời khỏi Tề gia.
Đây là tuấn mã Phụ hoàng và Mẫu hậu sai đưa về từ phương Nam, ngay dịp nàng cập kê. Nó vô cùng ôn thuận, nàng cực kỳ yêu thích.
Cả năm đều vây ở trong cung, vất vả lắm mới cơ hội ngoài, tự nhiên Công chúa cũng dạo chơi một chút. Ca ca thích ăn vịt bát bảo, chi bằng mua một con về cho ca ca. Tiểu tử Giác ca nhi thích ăn hạt dẻ ngào đường của một lão ông ở đầu phố, cũng thể mua về một ít...
Nàng dắt ngựa đến đầu phố thì thấy một đám vây kín sạp hạt dẻ ngào đường .
Một cụ ông vật đất, mặt mày trắng bệch.
“Ai nha, Lý đại gia , là đại nạn tới đó chứ.”
“Người bảy mươi tuổi mà ngày nào cũng đây bày hàng bán hạt dẻ, sống cũng ý nghĩa gì nữa.”
“Nói bậy gì đó, Lý đại gia còn một nhi tử ngốc nuôi, nếu lão nhân gia thì ngốc tử cũng sống lâu .”
Trong tiếng nghị luận xôn xao của , một nam tử trẻ tuổi bước .
Hắn đang xuống xem tình huống của lão nhân thì một dân hiếu sự ngăn : “Ngươi là ai, gì? Trước khi lang trung tới đây, đừng ai đụng tới Lý đại gia.”
Giọng của nam tử cũng như dung mạo , ôn hòa lễ độ: “Ta chính là đại phu.”
“Ngươi là đại phu , trông trẻ quá.”
“ , thoạt chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn là một hài tử, thể là đại phu chứ.”
“Hài tử, Lý đại gia khổ cả đời, ngươi cũng đừng gây thêm chuyện nữa.”
Nam tử kiên trì : “Ta thật sự hiểu y lý, xin để thử một .”
Hắn mặt mày đoan chính, ánh mắt thanh minh khiến ít tin phục, vì thế liền tránh sang một bên cho bước tới.
Nam tử xổm xuống, vươn ngón tay dài như ngọc đặt lên mạch đập của Lý đại gia, bựa lưỡi của ông , cặp chân mày nhíu chặt của lập tức dãn , : “Không , chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Hắn xong thì lấy một gói giấy từ trong tay áo , lấy một thứ giống kẹo bỏ miệng Lý đại gia.
“Hài tử, ngươi đừng xằng bậy, đừng cái gì cũng nhét miệng .”
“Đừng với bọn viên kẹo thể cứu đấy.”
“ là buồn .”
Nam tử nhíu mày: “Người bệnh tâm tỳ yếu nhược, mạch đập nhanh, rõ ràng là mắc chứng hạ đường huyết, ăn một viên kẹo là đỡ ngay thôi.”
“Thật quá buồn .”
“Lần đầu tiên tới chuyện .”
“Nếu một viên kẹo ngọt thể chữa bệnh thì cần gì uống mấy thứ t.h.u.ố.c đắng ngắt ?”
“Ai, hài tử nhà ngươi khuyên bảo ...”
Chỉ thấy nam tử dùng tốc độ sét đ.á.n.h kịp bịt tai nhét viên kẹo miệng Lý đại gia.
Người xung quanh lập tức mở mồm khiển trách .
Bỗng nhiên, một âm thanh thiếu nữ vang lên: “Ông tỉnh, Lý đại gia tỉnh .”
Người chuyện chính là Sở Trường Sinh.
Từ nhỏ nàng thích yên tĩnh nhưng càng lớn càng thích xem náo nhiệt, đặc biệt là nghẹn ở trong cung lâu ngày, đương nhiên càng xem những chuyện hiếm lạ.
Nàng vẫn luôn chằm chằm Lý đại gia, khi thấy ngón tay của Lý đại gia giật giật, nàng là sắp tỉnh .
Đây là đầu tiên nàng thấy chuyện một viên kẹo thể cứu . Nàng khỏi ngước về phía nam tử tay cứu mạng .