Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 510
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:32
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trường Sinh khỏi bực . Bọn thị vệ bình thường luôn kè kè bên cạnh nàng, mà lúc cần đến họ thì nào cũng biến mất tiêu.
“Trưởng Công chúa, thấy loại cỏ mọc mỏm đá , lá nhọn, rễ màu tím.” Mộ Dung Tất bình tĩnh : “Xin hái giúp hai nhánh mang về đây, chỉ cần cầm m.á.u là đủ .”
Sở Trường Sinh kinh ngạc : “Mắt ngươi thật tinh tường, tối mà cũng thấy rõ .”
Khóe môi Mộ Dung Tất khẽ nở nụ : “Dưới chân núi nào cũng mọc loại thảo d.ư.ợ.c , thường xuyên sinh trưởng mỏm đá. Xin Trưởng Công chúa cố gắng tìm kiếm một chút.”
Sở Trường Sinh mau chóng hái thảo dược. Mộ Dung Tất xé một mảnh vải từ áo trong, đắp lên miệng vết thương, đó tìm một nhánh cây to quải trượng. Hắn mở miệng : “Trước từng đến ngọn núi , chúng cứ dọc theo con đường mòn xuống núi, vòng qua một thôn trang là tới cổng thành Tây, Công chúa cần sợ hãi.”
Tuy rằng tối lửa tắt đèn, nhưng thể phương hướng. Đi một canh giờ thì hai cũng tới cổng thành.
Có thể từ khi sinh đến bây giờ, Sở Trường Sinh từng một xa như .
Lúc nàng từ bỏ thì trông thấy Mộ Dung Tất bình tĩnh chống gậy tới, nàng cứ như thế mà kiên trì theo đến cùng.
Chỉ là khi đến cổng thành, cổng thành đóng chặt, đợi đến rạng sáng ngày mai mới mở .
Mộ Dung Tất cởi áo ngoài, trải rộng xuống mặt đất, : “Chỉ đành phiền Công chúa tạm thời an tọa nơi đây, ước chừng thêm hai khắc nữa là cửa thành sẽ mở.”
Bàn tay Sở Trường Sinh vốn đặt chiếc ngọc bội nơi thắt lưng – vật chứng minh phận giúp nàng thể kinh thành bất cứ lúc nào. thấy cử chỉ ân cần của , bàn tay liền buông lỏng, nàng thuận thế xuống, tò mò hỏi: “Ta Hưng Quốc Công ngươi cưới vợ nhưng ngươi từ chối, là cớ gì?”
Mộ Dung Tất màn đêm đen kịt, đáp lời: “Phụ mẫu hy vọng thành gia lập nghiệp, theo con đường trải sẵn của họ, đó là tiến chốn quan trường. thích vòng xoáy quyền lực, chỉ thích trị bệnh cứu . Vị trí cao nhất của một y giả là Ngự y, nhưng phụ cho rằng, đường đường là đích tử phủ Quốc công mà Ngự y, quả thực chút phạm húy phận.”
Sở Trường Sinh lắc đầu: “Đích tử thế gia quả thực hiếm ai Ngự y. Ngự y cũng là quan viên phẩm cấp, xem là mất thể diện?”
Mộ Dung Tất dời ánh mắt, thẳng Sở Trường Sinh. Hắn đột nhiên buông lời: “Chi bằng, Trưởng Công chúa chiêu Phò mã chăng?”
“Cái gì?” Sở Trường Sinh đờ đẫn: “Ngươi... cớ đột ngột lời ?”
Mặt Mộ Dung Tất đỏ bừng.
Lần vô tình chạm mặt phố, từ dạo , ngày nào cũng mơ thấy dung nhan khuynh thành , mới ý thức bản mắc căn bệnh tương tư nặng nề.
Đây là đầu tiên tự nhận thấy thật nông cạn, động lòng với một nữ tử chỉ vì dung mạo của nàng.
Vì lẽ đó, bắt đầu tìm hiểu tin tức về Công chúa.
Trong suy nghĩ của , các vị Công chúa đều là những ương bướng kiêu kỳ, lẽ khi những chuyện về nàng, sẽ thể xóa bỏ hình bóng khỏi tâm trí. ngờ rằng, càng lún sâu hơn nữa.
Trưởng Công chúa sắc phong từ năm tám tuổi. Lên chín tuổi, nàng bắt đầu theo Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu khắp nơi vân du. Bách tính Đại Tấn, dù ở bất cứ nơi , khi nhắc đến Trưởng Công chúa đều chỉ dùng hai chữ: nhân đức.
Thái Thượng Hoàng hành sự đến , gian tặc quy phục đến đó. Trưởng Công chúa đặt chân tới nơi nào, nơi liền thoát khỏi cơ cực.
Vô dân nghèo đang vật lộn tầng đáy xã hội ngày đêm đều khẩn cầu Trưởng Công chúa thể vân du tới chốn của họ, khao khát nàng cứu vớt họ khỏi biển lửa tai ương.
Khi Trưởng Công chúa mười hai tuổi, nàng tiếp quản Cô nhi viện, đồng thời mở thêm nhiều chi nhánh, chuyên cứu giúp những lão nhân vô vô cố, tàn tật... Có thể , thiện danh của Trưởng Công chúa vang vọng khắp càn khôn.
Càng tìm hiểu, càng thêm kinh ngạc tột độ.
Mộ Dung Tất còn kịp mở miệng gì, đột nhiên tiến đến bên cạnh.
Nơi là cổng thành kinh đô, rạng sáng nào cũng dân chúng đến đợi thành, nhiều cỗ xe ngựa đỗ xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-510.html.]
Một thiếu niên vận xiêm y tơ lụa, bước thẳng tới chỗ Sở Trường Sinh và Mộ Dung Tất, cất tiếng: “Xin hỏi nhị vị cũng đang chờ kinh thành ?”
Sở Trường Sinh ngẩng đầu lên.
Khi thấy dung mạo của thiếu niên nọ, nàng bỗng chốc ngây dại. Khuôn mặt , dường như từng gặp ở nơi nào đó...
Mộ Dung Tất dậy, đáp lời: “ , công tử gì chỉ giáo?”
“Ta thấy nhị vị đất, nên mạo mời cả hai lên xe ngựa dùng . Mặt đất ẩm ướt, lâu e là cho sức khỏe, xin mời nhị vị.”
Sở Trường Sinh dậy, nén lòng mà hỏi: “Xin hỏi vị công tử đến từ nơi nào?”
Thiếu niên chắp tay, đáp: “Nhà ở Lạc Xuyên. Lần tới kinh thành là để ăn buôn bán. Vốn định tìm một khách điếm bên ngoài thành tá túc, nhưng hiểu vì tất cả đều kín chỗ, chỉ đành đến cổng thành chờ đợi.”
“Lạc Xuyên...” Sở Trường Sinh khẽ lẩm bẩm.
Đây chính là đất phong của phụ vương nàng lúc còn là Bình Tây Vương. Năm xưa, khi nàng Đông Lăng bắt cóc, Tạ Thế Doãn vì cứu nàng mà mất trí nhớ.
Sau đó, Mẫu hậu sắp xếp đưa Tạ Thế Doãn đến Lạc Xuyên, tìm cho một đôi phu thê hiếm muộn nhận phụ mẫu. Thiếu niên mắt chắc chắn là Tạ Thế Doãn. Dung mạo vài phần giống Tạ Thế An, nên chỉ cần liếc qua một cái là nàng nhận ngay.
Phạm Khắc Hiếu
Sở Trường Sinh cách ăn mặc của Tạ Thế Doãn, thấy cuộc sống của hẳn là . Những chuyện qua, nàng nghĩ cần nhắc nữa. Nàng mỉm : “Vậy phiền công tử, nên xưng hô với ngài ?”
Thiếu niên ôn hòa đáp: “Kẻ hèn họ Lạc, tên là Trình, Lạc Trình.”
“Lạc .” Mộ Dung Tất chắp tay hành lễ. Hai bên xem như quen , cùng đến xe ngựa. Nhìn cỗ xe, Mộ Dung Tất chần chừ. Sở dĩ đồng ý là vì Công chúa chịu khổ, nhưng Công chúa lên xe ngựa ở chung với một nam nhân xa lạ, e sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
lúc đang chần chừ, mành xe bỗng nhấc lên, một nữ tử bụng lớn : “Mau lên xe , đun xong .”
“Đây là thê tử của .” Thiếu niên lên tiếng: “Mời nhị vị lên xe, đừng ngại ngùng.”
Sở Trường Sinh bước lên xe ngựa, gian bên trong quả nhiên rộng rãi, chứa bốn vẫn còn thừa thãi.
Bạch thị Sở Trường Sinh, nhịn mà khen ngợi: “Cô nương trông quả thật là tuyệt sắc. Đây là đầu tiên gặp xinh đến nhường .”
Sở Trường Sinh quá nhiều lời tán dương như , nàng khéo léo chuyển sang đề tài khác, mỉm hỏi: “Nhị vị kết hôn bao lâu ?”
“Được một năm .” Bạch thị dịu dàng đáp: “Vốn dĩ phu quân định một tới kinh thành buôn bán, nhưng lo lắng ở nhà tự lo liệu nên mới đưa theo cùng.”
Sở Trường Sinh hiếu kỳ: “Trong nhà còn cha nào giúp đỡ ?”
Nhắc đến việc , Bạch thị thở dài: “Mẹ chồng còn một tiểu nhi tử nữa. Người cực kỳ thiên vị , dù đang mang thai, vẫn bắt xuống bếp…”
“Khụ!” Thiếu niên ho khan ngắt lời Bạch thị, : “Chuyện vụn vặt trong nhà, cần nhiều lời.”
Sở Trường Sinh thấu hiểu lẽ.
Trước , Phụ Hoàng Mẫu Hậu tìm cho Tạ Thế Doãn một đôi phu thê hiếm muộn. họ sinh một nhi tử ruột, lẽ dĩ nhiên sẽ thiên vị cốt nhục sinh của .
Nàng nhịn ánh mắt thiếu niên, thấy một mảnh trong suốt, hề vương chút oán hận bất công nào.
Thiếu niên rót , tự tay dâng tới Sở Trường Sinh: “Không nhị vị đây gặp chuyện gì mà thành nông nỗi ?”
“Lên núi hái thuốc, chẳng may thương nên mới thế .” Sở Trường Sinh đáp: “Kiếp khó gặp cơ duyên thế , cũng là một trải nghiệm thú vị.”