Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 512

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:34
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sở Hoằng Du sai truyền lệnh triệu Tứ công tử phủ Hưng quốc công cung yết kiến.

 

“Trẫm y thuật của ngươi cao siêu lắm.” Sở Hoằng Du chậm rãi cất lời: “Ngươi bằng lòng tiến cung Ngự y , là Ngự y đầu Đại Nội.”

 

Mộ Dung Tất chắp tay : “Tại hạ học y thuật, tu y đức, cốt để cứu khổ cứu nạn, mong rằng thể cứu giúp bệnh tật trong thiên hạ. Nếu trở thành Ngự y trong cung thì chẳng khác nào ngược ý nguyện ban đầu khi quyết định học y.”

 

“Hay cho một câu cứu giúp chúng sinh thiên hạ!” Sở Hoằng Du vỗ tay: “Bá tánh là chúng sinh thiên hạ, chiến sĩ nơi tiền tuyến cũng là chúng sinh thiên hạ, trẫm sai ?”

 

Mộ Dung Tất tuy thật thà nhưng cũng kẻ ngốc, lập tức hiểu mấy lời ý tại ngôn ngoại .

 

Hắn lập tức : “Tại hạ xin phụng sự trong quân y doanh, mong Hoàng Thượng đồng ý.”

 

“Đại Tấn và Bắc Địch sắp khai chiến, trẫm sẽ phái ngươi đến tiền tuyến chi viện.” Sở Hoằng Du dừng một chút tiếp: “Trẫm sẽ cùng ngươi xuất chinh.”

 

Chuyện truyền lên triều đình khiến tất cả đại thần đều kịch liệt phản đối.

 

Đại Tấn nhiều tướng lĩnh kỳ cựu, căn bản cần đến Thiên tử đích xuất chiến.

 

“Đại Tấn nghỉ ngơi lấy sức gần mười năm, quốc khố dồi dào, dân chúng an cư, khiến Bắc Địch rắp tâm nhòm ngó lâu.” Sở Hoằng Du uy nghiêm : “Hiện giờ Bắc Địch nhiều phá rối biên cảnh nước , nếu bỏ mặc thì quấy rầy sẽ biến thành xâm phạm. Bá tánh biên quan cũng là con dân của trẫm, trẫm cần đến tiền tuyến, đ.á.n.h lui Bắc Địch... , là chiếm lĩnh Bắc Địch, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

 

Phụ hoàng chiếm lĩnh Đông Lăng, quét sạch thổ phỉ Đại Tấn.

 

Hắn Hoàng đế, thể cứ mãi để phụ hoàng gánh vác đại nghiệp. Dẫu , Người cũng dần già .

 

Hắn cần lên chiến trường, tích lũy kinh nghiệm, chỉnh đốn sĩ khí, giương cao quốc uy.

 

Chuyện cứ như mà định .

 

Sở Trường Sinh gấp gáp nhịn nổi: “Ca ca, là Thiên tử, nên khiến bản lâm hiểm cảnh như ...”

 

“Vì là Thiên tử nên mới cần lên chiến trường, như mới thể chiêu mộ lòng dân.” Sở Hoằng Du nghiêm túc : “Hơn nữa Thiên tử chỉ cần thông thạo đạo văn trị, mà càng am hiểu võ nghệ để bảo vệ Đại Tấn, học cách dụng binh thao lược, như mới kẻ khác kiềm chế. Yên tâm, Vân gia quân và ngoại công, sẽ xảy chuyện gì .”

 

Sở Trường Sinh vẫn cau mày ưu sầu.

 

Nàng còn nhớ rõ năm xưa phụ hoàng lên chiến trường, đó mất tích nửa năm...

 

“Ta tiền tuyến còn một mục đích khác, đó chính là đích khảo nghiệm vị Phò mã tương lai .” Sở Hoằng Du hì hì : “Nếu thể qua ải của thì sẽ lập tức tứ hôn cho hai .”

 

Sở Trường Sinh khỏi dậm chân: “Ta đang chuyện chính sự với , sang chuyện gì thế?”

 

“Được , đừng lo lắng, việc nhỏ mà thôi.” Sở Hoằng Du sờ tóc nàng: “Bây giờ cũng việc chính sự đây.”

 

Việc chính sự của xiêm y rời cung, lặng lẽ đến Hà gia một chuyến.

 

Y cưỡi ngựa dọc con phố phồn hoa nhất kinh thành, chợt trông thấy một cửa hàng châu báu. Y , phàm là nữ tử đều yêu thích những vật lấp lánh .

 

Nếu diện kiến Hà tiểu thư, y thiết nghĩ nên chút lễ vật tặng cho nàng.

 

Y xuống ngựa, bước tiệm trang sức. Vô món châu báu rực rỡ muôn màu khiến y hoa cả mắt, nên chọn vật phẩm nào mới thích hợp.

 

Tuy y chỉ vận y phục giản đơn, song chất liệu thượng hạng vẫn khiến nhận xuất bất phàm. Chưởng quầy lập tức tiến lên đón, ân cần thỉnh giáo: “Vị công tử mua đồ tặng ai, là hiếu kính mẫu , là ban tặng thê tử, hoặc là dành cho tỷ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-512.html.]

 

“Đưa...” Sở Hoằng Du ngừng giây lát, đoạn đáp lời: “Tặng cho hiền thê tương lai của .”

 

Chưởng quầy lập tức hiểu ý, nở nụ : “Mời công tử theo lão đến nhã gian.”

 

Sau nửa khắc , Sở Hoằng Du ôm một chiếc tráp bước . Y thoáng chút ảo não, lẽ nên mang theo tên nhóc Lâm Đông Đông cùng, chí ít cũng giúp xách đồ lỉnh kỉnh.

 

Y khẽ búng tay một cái, một bóng ám vệ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh. Y trao chiếc tráp qua, ám vệ lập tức ôm tráp, hóa thành một cái bóng và biến mất giữa dòng tấp nập.

 

Sở Hoằng Du ung dung phe phẩy chiếc quạt giấy, dắt ngựa tiếp.

 

Dung mạo y bắt mắt, phong thần tuấn lãng, khí độ phi phàm khiến ít nữ tử ven đường dừng chân ngước .

 

Đang , y chợt thấy phía một đám đông tụ tập vây xem.

 

Y chút tò mò, dắt ngựa tiến đến xem náo nhiệt, ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc. Chính là Hà Tĩnh Như.

 

Hôm nay, nàng cùng ngoài mua sắm chút phấn son, chẳng may đụng vị hôn phu cũ, Hàn Đông.

 

Hàn Đông vẻ u sầu nàng, nhưng nàng căn bản hề bận tâm đáp .

 

Ai ngờ, thê tử của Hàn Đông, Khổng thị, bỗng nhiên xông , trừng mắt giận dữ hướng về nàng: “Hà Tĩnh Như, ba năm phu quân nhà giải trừ hôn ước với ngươi. Sao ngươi còn mặt dày tới đây dây dưa với phu quân ? À, hiểu . Ngươi mãi gả , sợ trở thành bà cô già nên mới tìm tới phu quân , thất của đúng ?”

 

Hàn Đông vội vàng kéo thê tử , nhỏ giọng can ngăn: “Nàng đừng thế. Nạp nào mà chẳng , nếu nàng nguyện ý, cũng là...”

 

Khổng thị như thể tin tai , la toáng lên: “Nạp ai thì nạp, dù là tiện nữ chốn thanh lâu cũng , nhưng riêng Hà Tĩnh Như thì tuyệt đối !”

 

Muội Hà Tĩnh Như giận đến tím mặt, dám ngang nhiên đ.á.n.h đồng trưởng tỷ nàng với tiện nữ chốn thanh lâu, quả thực là khinh quá đáng!

 

Sắc mặt Hà Tĩnh Như vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến kinh ngạc.

 

Nàng khẽ một tiếng, giọng điệu sắc bén: “Hàn phu nhân, nàng đối với phu quân là mù quáng tin tưởng ? Một kẻ như phu quân nàng, dựa coi trọng , còn cam tâm tình nguyện ? là trò cho thiên hạ!”

 

Khổng thị giận dữ quát: “Nếu ngươi chướng mắt, tới đây dây dưa chi!”

 

Hà Tĩnh Như đang định đáp lời thì chợt một thiếu niên bước chân đám đông vây xem.

 

Thiếu niên vận y phục màu tối, đội ngọc quan đầu, chân ủng đen. Dù trang phục thể sánh bằng lúc y khoác long bào, nhưng giữa đám phàm tục vẫn toát vẻ rạng ngời chói mắt.

 

Thiếu niên tiến đám đông, từ xuống đ.á.n.h giá Hàn Đông, đoạn bật khinh miệt: “Hà tiểu thư đến còn lọt mắt xanh, lẽ nào thể trúng loại như ngươi ?”

 

Khổng thị kìm mà dời ánh mắt sang thiếu niên cất lời, nàng nhất thời ngây dại. Vị thiếu niên ... quá mức tuyệt mỹ.

 

Hàn Đông tức khắc đỏ mặt vì bẽ mặt: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”

 

“Ta chẳng ? Ta là theo đuổi Hà tiểu thư.” Thiếu niên mở quạt giấy, lắc đầu khinh bỉ: “Năm xưa, Hàn đại nhân đỗ Tiến sĩ là nhờ Hà gia cứu giúp. Hà phu nhân qua đời, chỉ xin ngươi chờ thêm ba năm sẽ thành hôn, ngươi lập tức trở mặt, hủy hôn ước, sang cưới thê tử khác. Hà gia truy cứu việc ngươi phụ bạc là nhân từ, mà ngươi còn cùng thê tử sỉ nhục Hà tiểu thư ngay giữa chốn đông . Ta thật lá gan ngươi lớn đến mức nào!”

 

Hàn Đông khí thế vương giả tỏa từ thiếu niên dọa sợ, tự chủ mà lùi về một bước.

Phạm Khắc Hiếu

 

Sở Hoằng Du lắc đầu, thầm nghĩ, loại quả thực chịu nổi một đòn.

 

Y nhẹ nhàng, tiếp lời: “Tuy nhiên, cũng cảm tạ ngươi cưới nàng, nhờ mới chừa cơ hội cho đây.”

 

Loading...