Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:14:56
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đời , khi Vân gia gặp biến cố, nàng mới Hạ quản gia của Tạ phủ chính là trưởng ruột thịt của Hạ thị.
Lúc nàng quỳ gối cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc, cầu xin mở cho Vân gia một con đường sống, Hạ Húc ỷ việc bản là ruột của Tạ Thế An, nhiều buông lời đùa bỡn, vũ nhục nàng...
dù nàng cũng là chính thất phu nhân của Tạ gia, Hạ Húc chỉ dám giễu cợt bằng lời mà thôi.
Thính Tuyết và Thính Phong chỉ là nha , khả năng phản kháng, Hạ Húc nhục, hủy sự trong sạch... Sau nàng mất mạng vì một chén rượu độc, hai nha đầu chắc chắn cũng theo nàng xuống suối vàng.
Thấy sắc mặt Vân Sơ trở nên khó coi, Trần Đức Phúc chuyện hề đơn giản.
Ông siết chặt nắm tay: “Phu nhân ngài cứ việc sai bảo!”
“Thật cũng cần gì ngay.” Vân Sơ giấu vẻ lạnh lẽo trong ngữ điệu: “Cho một cơ hội bò lên thật cao, bò càng cao thì khi ngã xuống, nỗi đau đớn mới càng thấu xương thấu thịt.”
Trần Đức Phúc là từng trải việc ăn, tất nhiên hiểu ý tứ của những lời , lập tức nhận lệnh cáo lui.
Vân Sơ buông chung , dậy: “Trần bá, dẫn đến chỗ mấy cửa hàng hồi môn để thị sát một chút.”
Đời , những cửa hàng hồi môn của nàng lượt bán để đổi lấy bạc trắng, hơn phân nửa bạc đó Tạ Cảnh Ngọc dùng con đường quan lộ.
Bảy tám phần cửa hàng hồi môn gần kinh thành, một nửa rơi tay thê tử của Tạ Thế An, nửa cho Tạ Phinh của hồi môn...
Đây đều là của hồi môn mẫu tỉ mỉ chọn lựa cho nàng, tiêu tốn hơn nửa gia tài của Vân gia, cuối cùng tất cả đều rơi tay Tạ gia.
Trải qua nỗi tuyệt vọng khi Vân gia diệt vong, nàng mới hiểu tiền tài là vật phẩm đáng quý bao.
Phạm Khắc Hiếu
Sống một , nàng chỉ bảo vệ của hồi môn của , mà còn nhân đó lên gấp ba, gấp mười, thậm chí là gấp trăm !
Kinh thành rộn ràng náo nhiệt.
Vân Sơ xe ngựa mà xuống phố bộ, đám đông nhốn nháo, nàng càng xác định việc sống là mộng.
Trần Đức Phúc đưa nàng thăm thú, duyệt qua các cửa hàng hồi môn một vòng.
Có quán , tiệm tơ lụa, tiệm gạo, phòng rèn... tổng cộng là mười cửa hàng lớn bé khác .
Trần Đức Phúc quản lý mấy cửa hàng , mỗi năm thể kiếm hơn mười ngàn lượng bạc, nhưng đối với Vân Sơ hiện tại, con vẫn quá ít ỏi.
Thánh Thượng vốn kiêng kị Vân gia, cho dù Tạ Thế An gây sóng gió ở giữa thì Vân gia sớm muộn cũng xảy chuyện.
Trước khi Vân gia gặp họa, nàng nhất định kiếm càng nhiều bạc càng ...
“Phu nhân, trời mưa, lạnh .” Thính Phong lấy áo choàng khoác lên vai Vân Sơ: “Ngài quán nghỉ ngơi một lát .”
Vân Sơ ngẩng đầu trời.
Nếu nàng nhớ lầm thì mùa xuân năm nay lạnh lẽo, mãi đến tháng năm mới nóng lên, đó cứ tiếp tục như thế, nóng nực cho tới tận tháng mười.
Nếu kinh doanh thứ gì thể hốt bạc nhất, thì chính là bán băng.
Trong lòng chủ ý, Vân Sơ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng cất bước quán , chọn một chỗ cạnh cửa sổ lầu hai, ngắm mưa uống chuyện phiếm.
“Cái gì, phu nhân, ngài buôn bán băng ?” Trần Đức Phúc phía nàng, vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu môn thế gia đều hầm băng, mà những đại gia tộc khác cũng bắt đầu thu mua . Chỉ là, mùa xuân năm nay lạnh như , mùa hạ chắc chắn quá nóng bức, nhiều gia tộc chỉ mua một phần ba, thậm chí là một phần năm lượng so với năm ngoái, e là chúng kiếm bao nhiêu lợi nhuận.”
Vân Sơ mỉm : “Trần bá là . Trên thị trường bao nhiêu băng tuyết thì chúng thu mua hết thảy.”
Thấy dáng vẻ tính toán của nàng, Trần Đức Phúc khuyên nữa.
Trần Đức Phúc cung kính với Vân Sơ: “Phu nhân, ngài dự tính chi bao nhiêu ngân lượng để mua băng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-6.html.]
[]
Vân Sơ đáp: “Có bao nhiêu khoản tiền thể điều động , ngươi hãy dùng hết để mua băng. Sau , sẽ thưởng thêm cho ngươi một ít ngân lượng.”
Trần Đức Phúc kinh ngạc thốt lên: “ đó phu nhân dặn, thu bao nhiêu khoản đều nộp lên cho ngài. Chẳng lẽ ngài việc cần chi tiêu ?”
Vân Sơ lạnh.
Chỗ cần dùng đó chính là để Tạ Cảnh Ngọc mua lễ vật hối lộ, biếu xén quan trong bữa tiệc mừng thọ sắp tới.
Nàng sẽ bao giờ tiêu thêm một đồng nào cho Tạ gia nữa.
Trong lúc hai đang đàm luận, một chiếc kiệu xe ngựa hoa lệ chạy tới đậu cửa quán .
Kiệu xe còn dừng hẳn, rèm xe xốc lên, một tiểu hài tử khôi ngô, tinh xảo như ngọc vội vàng nhảy xuống.
Đám nha bà tử chạy phía căn bản đuổi kịp vị tiểu tổ tông , chỉ thể gân cổ gọi: “Thế tử, ngài chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã bây giờ.”
Ánh mắt Vân Sơ dừng tiểu hài tử.
Nhìn dáng vẻ nhỏ gầy của đứa bé , xem chừng chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng chạy nhanh, thoắt cái thấy bóng dáng .
Nàng thu tầm mắt , tiếp tục câu chuyện với Trần Đức Phúc.
lúc nàng đang cất lời, chợt cảm thấy một vật gì đó lạnh lẽo rơi lên mái tóc của .
“Phu nhân, ngài đừng sợ!” Thính Phong thất kinh kêu lên: “Một con dế mèn nhảy lên đầu ngài , để nô tỳ bắt nó xuống!”
Vân Sơ sợ đến mức căng cứng.
Nàng là đại tiểu thư của phủ Tướng quân, từ nhỏ to gan lớn mật, sợ trời sợ đất, chỉ duy nhất khiếp sợ những loài sâu bọ côn trùng như dế mèn.
Da đầu nàng tê dại, dám cử động.
Ngay lúc đó, một tiếng quát mềm mại vang lên: “Đừng động Khiêu Khiêu của !”
Một tiểu gia hỏa như viên pháo nhỏ, hung hăng lao tới, nện thẳng Vân Sơ.
Nàng kinh ngạc xuống, tiểu hài tử ban nãy còn ở lầu, chẳng mấy chốc bay thẳng tới chỗ nàng.
Nháy mắt thoăn thoắt trèo lên đầu gối nàng.
Đôi tay bé nhỏ chụp lên đỉnh đầu nàng.
Mọi chuyện chỉ xảy trong khoảnh khắc.
Vân Sơ bất ngờ kịp đề phòng, lập tức chao đảo.
Theo bản năng, nàng ôm che chở đứa nhỏ trong lòng, cùng hài tử ngã xuống mặt đất.
“Phu nhân!”
Thính Phong vô cùng uất ức, nàng chẳng những ngăn tên tiểu tử từ chạy , mà còn khiến phu nhân ngã ngửa mặt bàn dân thiên hạ.
Nàng vội vàng đỡ Vân Sơ lên, nhanh chóng giúp nàng chỉnh trang y phục, đầu tóc và trang sức.
“Hu hu hu!”
Một tiểu hài tử trắng trẻo, vận xiêm y lộng lẫy, đang bệt đất rống.
Không hiểu vì , lòng Vân Sơ bỗng nhói lên một nỗi đau âm ỉ.