Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:14
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hạ thị gấp gáp chạy tới cổng Tạ phủ thì hai gia đinh canh cửa giữ : "Chưa Phu nhân cho phép, di nương ở hậu viện phép khỏi phủ."

 

Hạ thị Tạ phủ quy định nhưng ngờ bản cũng ngày quy củ trói buộc.

 

Nhớ lúc nàng còn là Hạ ma ma, là hạ nhân bên cạnh Đại nhân, Đại nhân vô cùng tín nhiệm, phủ ai dám cho nàng mặt mũi?

 

Khi đó, nàng tới chỗ nào trong Tạ phủ thì tới, phủ lúc nào cũng ai ngăn cản. Ai nấy đều gọi nàng một tiếng Hạ ma ma, nào dám tỏ thái độ mặt nàng .

 

Lúc nàng từ hạ nhân biến thành nửa chủ tử, nhưng phận chẳng thể so với lúc nô tỳ.

 

Trước thể dựa Đại nhân, nàng ở trong phủ như cá gặp nước.

 

Bây giờ Đại nhân mất kiên nhẫn với nàng , nàng chỉ thể dựa chính . Trước tiên kiếm một ít bạc, khiến đám nha bà tử đó cam tâm tình nguyện việc cho nàng mới .

 

Nghĩ , Hạ thị tới Sanh Cư.

 

Thính Sương bẩm báo đưa Hạ thị thiên thính.

 

Vân Sơ buông sổ sách, mở miệng : "Hạ di nương phủ gì, theo ngươi là Ký Châu, hẳn quê quán cũng tại Ký Châu chăng? Nếu mua gì thì trong phủ còn gia đinh và bà tử, ngươi dặn dò họ một tiếng là ."

 

Hạ thị cúi đầu : "Thiếp gửi một ít bạc ở tiệm tiền trang, bây giờ rút , yên tâm giao chuyện cho khác."

 

"Việc ngân lượng quả thực thể tùy tiện giao phó." Vân Sơ gật đầu: " một nữ tử như ngươi phủ một vẫn chút an . Ta sẽ phái một xa phu theo hộ tống ngươi."

 

Hạ thị vội vàng lời cảm tạ.

 

Xe ngựa chạy đến một khu phố sầm uất, dừng cổng một tiệm tiền trang. Hạ thị dặn xa phu đợi tại đó, nàng bước tiền trang lượn một vòng vội vã lẩn con ngõ nhỏ bên cạnh.

 

Trong con ngõ nhỏ một tiểu viện tử thuộc sở hữu của nàng . Lúc nàng theo Tạ Cảnh Ngọc tới kinh thành, tạm thời Tạ phủ nên cùng ba đứa con ở đây vài năm. Hạ Húc đuổi khỏi Tạ phủ, hẳn sẽ tìm về đây.

 

Nàng tới cổng tiểu viện, lấy chìa khóa mở nhưng loay hoay thế nào cũng thể mở khóa.

 

Một đại nương nhà bên từng quen nàng lên tiếng : "Hạ nương tử, mấy năm gặp ngươi. Sau khi ngươi bán viện tử , còn tưởng chúng sẽ gặp nữa."

 

Hạ thị cả kinh: "Ta hề bán viện tử ."

 

Phạm Khắc Hiếu

"Nửa năm ca ca ngươi đưa của nha phòng tới đây, bán viện tử với giá một ngàn hai trăm lượng bạc." Đại nương lắc đầu : "Lúc còn báo với ngươi một tiếng, nhưng ngươi đang ở . Nửa tháng còn gặp ca ca ngươi phố, xưng gọi với đám con bạc, Hạ nương tử ngươi chú tâm hơn mới ."

 

Ngực Hạ thị đột nhiên quặn thắt.

 

Căn nhà tên trưởng khốn nạn của nàng bán rẻ.

 

Lúc nàng tiêu hết một ngàn tám trăm lượng để mua tòa nhà , bây giờ đất đai ở kinh thành đắt, thế nào thì cũng bán ba ngàn lượng, dám bán phân nửa cái giá đó.

 

Khi còn ở Ký Châu, ngày nào y cũng đắm trong cờ bạc. Nàng tốn bao tâm sức mới mong y chịu sửa đổi. Y từng hứa khi đặt chân đến kinh thành sẽ bao giờ bén mảng tới sòng bạc nữa. Nàng vẫn luôn tin rằng y là giữ lời, thật ngờ, y lén bán cả tòa nhà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-62.html.]

 

Hai ngàn lượng bạc trong tay y, cần nghĩ cũng tiêu tán sạch bách.

 

Hạ thị miễn cưỡng vài câu xã giao với vị đại nương nọ, vội vã tiến thẳng tới sòng bạc ở kinh thành.

 

Vừa tới cổng, nàng thấy một nam nhân đang đ.ấ.m đá túi bụi, chỉ thể ôm đầu cuống quýt cầu xin tha thứ.

 

“Thấy , đây chính là kết cục cho những kẻ nợ nần sòng bạc chúng !” Một tên tráng hán thô bạo xách nam nhân đang đất dậy, hung hăng vung nắm đấm: “Lãi chỉ tính đến thế thôi, nếu ba ngày ngươi trả đủ, thì hãy để ngón tay ở đây!”

 

Những vây xem xung quanh kinh hãi lùi về phía .

 

Hạ thị giật kêu lên, lập tức xông tới: “Các ngươi mau buông y !”

 

Tên tráng hán lạnh lùng Hạ thị: “Ngươi là ai của ? Ngươi trả hết nợ , chúng sẽ thả .”

 

Hạ Húc như thấy cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng cầu cứu: “Ta nợ bọn chúng hai lượng bạc, cả gốc lẫn lãi là hai mươi lượng! Muội mau cứu !”

 

Hạ thị hít một lạnh.

 

Vay hai lượng, tính cả lãi lên đến hai mươi lượng, đây chẳng là cường đoạt ?

 

Đừng là hai mươi lượng, ngay cả hai mươi văn tiền nàng lúc cũng .

 

“Chẳng còn trang sức ? Mau lấy đây! Nếu sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mất thôi!”

 

Hạ Húc dứt lời, đám tráng hán lập tức tay, chỉ thoáng chốc, mặt y sưng vù như bánh bao.

 

cũng là ruột thịt ca ca, Hạ thị đành lòng trưởng đ.á.n.h đập tàn nhẫn như . Nàng vội vàng : “Được , , sẽ trả nợ y.”

 

Nàng tháo hai chiếc vòng ngọc tay, cây trâm cài tóc cùng một chiếc nhẫn đưa sang.

 

Tên tráng hán nhận lấy mấy món trang sức, lắc lắc chúng trong tay: “Xem như ngươi điều. Nợ trả đủ, mau cút !”

 

Hạ Húc lăn lê bò toài dậy, lập tức kéo Hạ thị chạy mất dạng.

 

“Điều kiện đưa tới kinh thành là tuyệt đối đoạn tuyệt cờ bạc! Sao giờ thua trắng tay thế , thật sự khiến quá đỗi thất vọng!” Hạ thị hận thể bóp c.h.ế.t y: “Giờ thì cút về Ký Châu ! Đừng ở đây gây họa cho nữa!”

 

Hạ Húc lạnh khẩy một tiếng: “Muội thành Di nương Tạ gia nên còn coi trọng , ca ca của , nữa đúng ? Mau đưa bạc đây, cần gỡ vốn.”

 

Hai mắt Hạ thị tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ.

 

Biệt viện của nàng bán, hai ngàn lượng bạc còn một xu, trang sức cũng mất sạch, những thứ nàng dựa đều tiêu tán hết. Nàng còn kịp gì mà tên khốn dám c.ắ.n ngược!

 

“Ta chỉ còn sót mấy đồng tiền lẻ, đưa , cho hết!” Hạ thị ném mấy đồng tiền xuống đất, nghiến răng : “Coi như ca ca !”

 

Nàng lập tức xoay bỏ .

 

Loading...