Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:17
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hiện tại, lão vẻ nhàn rỗi nhưng thực tế, trong lòng chịu đựng áp lực vô cùng lớn. Trần Đức Phúc nào dám nhận, vội vàng xua tay từ chối.

 

Trần bá là hạ nhân của Vân gia, Vân gia ân tình với ông. Phục vụ phu nhân là việc hợp tình hợp lý, thể nhận lễ vật quý giá như .

 

“Tiếp theo còn nhiều chuyện cần Trần bá , nếu ông nhận thù lao, còn dám nhờ cậy? Chỉ đành cho ông về nhà an hưởng tuổi già.”

 

Nghe lời , Trần bá mới miễn cưỡng nhận lấy quý.

 

Vân Sơ tiếp tục trao đổi việc buôn bán băng với ông. Lúc , Trần Đức Phúc dùng danh nghĩa thương nhân phương Nam thu mua băng khắp nơi, vẫn để lộ danh tính Vân gia. Tiếp theo vẫn sẽ sắp xếp một từ phương Nam tới kinh thành mở một băng điếm, chờ đến cuối tháng năm sẽ lập tức khai trương đón khách.

 

Những việc , Trần Đức Phúc đều giao cho thủ hạ để tránh bại lộ phận của .

 

“Mấy thôn trang hồi môn của thể bán với giá tồi.” Vân Sơ mở lời: “Cộng hết bạc đó vặn thể mua một thôn trang lớn.”

 

Thu nhập từ mấy thôn trang danh nghĩa năm nay còn kém hơn năm . Bán ngay lúc mới giá , nếu để lâu e rằng chỉ càng thêm vô giá trị.

 

Trần Đức Phúc ngẩng đầu: “Lão nô nhiều thôn trang lớn gần kinh thành, lúc gia chủ cũng bán, là để lão nô tới đó dò la tin tức?”

 

Vân Sơ lắc đầu: “Ta trang viên của Ngô gia phía Bắc thành.”

 

Nghe , Trần Đức Phúc khỏi kinh hãi.

 

Hơn hai mươi năm , Ngô gia là một đại gia tộc mới nổi ở kinh thành, gia chủ triều quan, việc kinh doanh của gia tộc cũng phát đạt. Ngô gia mắc bệnh lạ, từ trưởng bối đến vãn bối ai may mắn thoát khỏi. Vì chữa bệnh mà Ngô gia bán hết gia sản, một gia tộc lớn xóa sổ như , cuối cùng chỉ còn một thôn trang ngoài thành.

 

Thôn trang cũng quá lớn, chủ yếu là một ngọn núi bao bọc, hồ nước, còn một rừng cây nhỏ, thứ nên đều đủ cả. Người cuối cùng còn sót của Ngô gia bán thôn trang cho Trâu gia với giá hai vạn lượng bạc.

 

Trâu gia tiếp nhận thôn trang thì xảy chuyện ma quỷ quấy phá, khí vận của Trâu gia cũng ảnh hưởng. Gia tộc lập tức bán rẻ thôn trang.

 

Có một thương nhân tin lời đồn ma quỷ mua thôn trang, cũng như Trâu gia, thương nhân nhậm thôn trang lập tức tìm sang tay với giá rẻ hơn.

 

Chỉ là những tìm mua thôn trang những chuyện quỷ quái thì còn ai dám mua nữa. Vì thế thôn trang vẫn còn trong tay thương nhân nọ, đến nay vẫn bán .

 

“Tính toán thì thôn trang cũng bỏ hoang hai mươi năm.” Trần Đức Phúc tiếc hận : “Đất đai nơi đó phi nhiêu, hoa màu tươi , mỗi năm thu hoạch nhiều. Không truyền chuyện ma quỷ, một thôn trang như hủy hoại. Phu nhân, nên tìm thôn trang khác , vẫn còn nhiều lựa chọn hơn mà.”

 

Vân Sơ nghĩ đến đời . Lúc nàng ba mươi tuổi, thôn trang Ngô gia đột nhiên phát sinh hỏa hoạn, cỏ dại hoang vu thiêu cháy. Lúc mới phát hiện thôn trang cất giấu một suối nước nóng phong phú thật lớn. Suối nước nóng cuối cùng rơi tay một vị phi tần trong cung, trở thành nguồn lợi lớn mang kim ngân vô hằng năm.

 

Chuyện ma quỷ ban đầu lãng quên theo tháng rộng năm dài.

 

Nàng thể tương lai nên sẽ để thôn trang tiếp tục hoang phế như .

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-65.html.]

 

Nàng lên: “Đi, chúng đích tới thôn trang thị sát một chuyến.”

 

Trần Đức Phúc kinh hãi: “Phu nhân, mua thôn trang thật ? Người nghĩ cho kỹ .”

 

“Năm đó Trâu gia tiêu hai vạn lượng bạc mua thôn trang, chắc cũng bán rẻ cho thương nhân với giá mười lăm ngàn lượng. Ông xem, thể mua nó với giá bao nhiêu đây?” Vân Sơ nhẹ: “Giá cả thành vấn đề, chúng cứ đến đó xem thực hư chuyện ma quỷ .”

 

Tuy rằng nàng sống một đời nhưng vẫn tin chuyện ma quỷ. Nàng cảm thấy việc thể do con .

 

Trần Đức Phúc nhíu chặt mày: “Phu nhân, trời chiều , bằng ngày mai lão nô mời vài vị đạo sĩ cùng ?”

 

“Chỉ đêm tối, yêu quỷ mới xuất hiện.” Vân Sơ dậy ngoài: “ quả thật nên mang theo nhiều . Gọi hết mấy bà tử cao to trong phủ cùng.”

 

Không chỉ Trần Đức Phúc mà cả Thính Sương cũng dọa choáng váng.

 

Nàng gần đây phu nhân lớn gan nhưng ngờ lớn đến .

 

Cả kinh thành ai dám đụng thôn trang quỷ , sợ khí vận của gia tộc ảnh hưởng, cũng chỉ phu nhân ngược .

Phạm Khắc Hiếu

 

vốn dĩ phu nhân đối đầu với Tạ gia, như cũng dễ hiểu chăng?

 

Thính Sương ngoài gọi hết đám bà tử cao to tới, là đến thôn trang hồi môn của phu nhân để lấy một ít di vật chứ dám là đến thôn trang quỷ phá, sợ dám .

 

Mặt trời ngả về tây, Vân Sơ dẫn rời khỏi thành.

 

Nghe chuyện , lão thái thái vô cùng kinh ngạc: “Cơ thể bệnh tật đến nông nỗi mà nó chẳng thèm ghé thăm lấy một , giờ còn dám xuất thành ư?”

 

Chu ma ma cúi đầu : “Sáng nay phu nhân sai đưa nhân sâm tới, xem như cũng lòng hiếu kính.”

 

Lão thái thái hiểu rõ chuyện Vân Sơ đều căn cứ. Dẫu yêu thương vị cháu dâu bao nhiêu, thì nay kiểu gì cũng thấy chướng mắt.

 

nuốt t.h.u.ố.c xong, tựa lưng giường, nhíu mày: “Ý ngươi là, nàng bán sạch thôn trang ?”

 

Chu ma ma khẽ đáp: “E rằng là phu nhân đang thiếu ngân lượng.”

 

“Hừm, đây nó từng cầm của hơn hai vạn lượng, trong phủ nó là nắm giữ nhiều ngân lượng nhất. Nay còn bán cả thôn trang để gom tiền. Nữ tử tầm thường nếu bất đắc dĩ sẽ đụng đến của hồi môn.” Lão thái thái híp mắt trầm tư: “Rốt cuộc nàng cần bạc lớn như thế để gì?”

 

“Nô tỳ đoán rằng...” Chu ma ma hạ giọng xuống thấp: “Vị thần y tới kinh thành xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương nhập kinh. Lão nô đoán phu nhân đang chuẩn ngân lượng để mời y xem bệnh cho bản . Có nữ nhân nào mong một hài tử của riêng chứ?”

 

Lão thái thái cũng danh về vị thần y . Bởi vì y thuật của lão cao minh tuyệt đỉnh nên đến cầu y đông, phí khám chữa bệnh cũng đẩy lên mức trời. Nghe chỉ riêng tiền xem mạch tốn năm ngàn lượng bạc, còn một điều trị trọn vẹn thì thể tiêu hết mấy chục ngàn lượng ngân lượng...

 

Vân Sơ hành động như cũng là điều dễ hiểu. Dù , nếu nàng trị dứt bệnh tật, hài tử sinh cũng là huyết mạch của Tạ gia. Cứ để nàng tự do hành sự .

 

 

Loading...