Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:19
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Nàng tiến tới cửa nhà tranh, khẽ cất lời: “Ngô phu nhân, Ngô thiếu gia, xin hãy lộ diện.”

 

Trước khi mua thôn trang , nàng điều tra chủ nhân đầu tiên của nơi , chính là Ngô gia.

 

Người Ngô gia mắc căn bệnh quái lạ, cả nhà thiên vong, an táng trong phần mộ tổ tiên của Ngô gia. Nàng cố ý sai tới thăm dò một chuyến, phát hiện khu mộ tổ to lớn như thiếu mất hai tấm bia.

 

Đó chính là mộ của một vị phu nhân cuối cùng của Ngô gia và một thiếu gia năm đó chỉ mới tròn một tuổi.

 

Ở đời , trận hỏa hoạn lớn mười năm thiêu c.h.ế.t đôi mẫu tử , từ đó chuyện ma quỷ tác quái cũng chấm dứt.

 

Vân Sơ xong, nhưng bên trong nhà tranh vẫn im ắng như tờ, hề động tĩnh.

 

Nàng cũng hề nóng nảy, tiếp tục : “Gần đây, một vị Thần y tới kinh thành. Ngô phu nhân chẳng lẽ để vị Thần y bắt mạch chữa bệnh cho Ngô thiếu gia ?”

 

Vừa dứt lời, bên trong nhà lập tức xuất hiện vài tiếng động nhỏ. Chốc lát , một phụ nhân lưng còng chống gậy chống bước .

 

Vân Sơ khó nén kinh ngạc.

 

Lúc Ngô phu nhân sinh hạ hài tử cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Qua hai mươi năm, giờ đây nàng cũng chỉ hơn bốn mươi, nhưng thoạt như sáu mươi tuổi. Rốt cuộc xảy chuyện gì mà khiến một phụ nhân tiều tụy nhanh chóng đến ?

 

Nàng còn kịp hết kinh ngạc thì một nam nhân mặc áo choàng đen bước theo.

 

Gương mặt của nọ mọc đầy những mụn nước lớn bằng nắm tay trẻ thơ, những nốt mụn trầy xước thối rữa, thoạt vô cùng đáng sợ. Hắn vươn tay đỡ lấy mẫu , cánh tay cũng tràn ngập mụn nước, đại khái đều căn bệnh hành hạ...

 

Vân Sơ chính là Ngô thiếu gia, cũng là mắc căn bệnh truyền đời quái lạ của Ngô gia.

 

Khi bọn họ rời khỏi thôn trang thì là giờ Tuất. Từ khắc thứ hai của giờ Tuất cho đến canh năm, kinh thành sẽ cấm dân đường phố. Nếu giờ phút còn trở về thành, chỉ thể chờ đến sáng mai.

 

Thính Sương đỡ Vân Sơ lên xe ngựa, khẽ giọng hỏi: “Phu nhân, cứ dễ dàng đồng ý chữa bệnh cho Ngô thiếu gia như ?”

 

Vân Sơ khẽ gật đầu.

 

Hơn hai mươi năm , Ngô gia lượt nhiễm bệnh mà tử vong. Cuối cùng chỉ còn Ngô thiếu gia nhỏ tuổi nhất. Ngô phu nhân nhanh chóng bán tống bán tháo gia sản để lấy tiền, chạy khắp nơi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho Ngô thiếu gia. Cuối cùng, bọn họ khuynh gia bại sản, ngay cả chỗ ở cũng còn nên đành chuyển tới thôn trang .

 

Đây vốn là thôn trang do tổ tiên Ngô gia để , cũng là sản nghiệp duy nhất còn sót của Ngô gia thời điểm đó.

 

Song, thuở Ngô gia Trâu gia bày mưu hãm hại, buộc lòng bán rẻ tổ nghiệp. Thôn trang khi xây dựng và trang hoàng theo lối ngự uyển hoàng gia, rường cột chạm khắc tinh xảo, đình đài thủy tạ, hoa cỏ quý hiếm đua sắc, cho dù bán cũng thu về ít nhất ba mươi vạn lượng bạc. Thế mà Ngô phu nhân cuối cùng chỉ bán với giá hai vạn lượng.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-67.html.]

 

Trâu gia khi đoạt thôn trang lập tức phá bỏ từ đường Ngô gia, khu rừng nhỏ cũng sắp thiêu rụi. Ngô phu nhân còn nơi nương , bèn nghĩ chiêu mạo danh quỷ quái để dọa .

 

Quả nhiên Trâu gia dọa cho khiếp vía, bán tháo thôn trang. Còn chuyện vận thế của Trâu gia suy giảm, đó chỉ là sự trùng hợp.

 

Sau đó, thương nhân tiếp nhận thôn trang. Ngô phu nhân bấy giờ dẫn theo Ngô thiếu gia mới ba bốn tuổi cùng giả quỷ, dọa cho thương nhân sợ đến nỗi đổ bệnh.

 

Không chỉ dừng ở đó, ban ngày Ngô phu nhân còn ngoài tung tin thôn trang yêu ma, tin đồn lan truyền nhanh chóng, cuối cùng chẳng còn ai dám mua nơi . Thương nhân thỉnh thoảng sẽ cho đến thăm nom dọn dẹp, nhưng tất cả đều Ngô thiếu gia ngày càng trưởng thành dọa cho kinh hãi bỏ . Ngô thiếu gia căn bản cần hóa trang, chỉ với dung mạo cùng mùi hôi thối cũng đủ khiến kinh hồn bạt vía...

 

“Mẫu tử Ngô gia cũng là kẻ đáng thương, suốt hai mươi năm thể sống ánh mặt trời.” Vân Sơ cất lời: “Thôn trang là tổ nghiệp do lão tổ tông Ngô gia truyền . Ta mua thôn trang , cũng là dùng tổ nghiệp của Ngô gia để sinh lời kiếm bạc, chu cấp t.h.u.ố.c thang chữa bệnh cho Ngô thiếu gia, chẳng gì là thỏa đáng.”

 

Thính Phong đáp: “ vị thần y bắt mạch một tiêu tốn đến năm ngàn lượng bạc, e rằng thôn trang mất đến ba bốn năm mới kiếm khoản tiền như .”

 

Vân Sơ khẽ .

 

Chờ đào suối nước nóng, chỉ riêng mùa đông thôi thể kiếm ít nhất năm vạn lượng bạc. Phí t.h.u.ố.c men chữa bệnh cho Ngô thiếu gia căn bản đáng bận tâm.

 

Nàng tự nhận bậc đại nhân nhân ái, cứu đời cứu dân, nhưng trong khả năng cho phép, cũng điều một phen. Có lẽ nhờ kết nhiều thiện duyên, mà ông trời mới ban cho cơ hội trở về năm hai mươi tuổi thêm một .

 

Phạm Khắc Hiếu

“Phu nhân cũng nên đến bắt mạch một thôi.” Thính Sương chua xót : “Phu nhân vẫn còn trẻ, nếu chữa khỏi chứng vô sinh là thể sinh một vị tiểu thiếu gia ...”

 

Lời dứt, bỗng thấy một tiếng vọng từ ngoài xe ngựa.

 

Vân Sơ liền : “Dừng xe một chút.”

 

Xa phu kéo chặt dây cương, xe ngựa chậm rãi ngừng bên vệ đường.

 

Thính Sương vén màn xe, Vân Sơ thoáng ngoài. Bấy giờ bọn họ kinh thành, trời gần giờ giới nghiêm. Trên đường còn qua , chỉ phu nhân tuần tra tới lui.

 

Dường như tiếng phát từ trong một con hẻm nhỏ.

 

Vân Sơ chút do dự, liền bước xuống xe ngựa, tiến về phía ngõ nhỏ. Mấy nha đầu Thính Sương vội vàng đuổi theo .

 

Trong ngõ nhỏ chỉ ánh trăng mỏng manh, mơ hồ rọi lên một ảnh nhỏ bé trong bộ y phục trắng đang xổm nơi góc tường.

 

Tiếng t.h.ả.m thương chính là từ ảnh bé bỏng phát .

 

Vân Sơ bước nhanh hơn, thoáng chốc rõ, đó là một tiểu nữ hài chừng ba tuổi. Tóc dài tán loạn, đầu chôn giữa hai đầu gối, đôi vai nhỏ bé run rẩy, tiếng nhỏ vụn vỡ như tiếng mèo con.

 

Vân Sơ còn chú ý thấy, tiểu cô nương mang giày.

 

 

Loading...