Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:21
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiểu cô nương ôm hờ cổ phụ , ánh mắt lưu luyến Vân Sơ, đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn nước.

 

Vân Sơ mỉm xoa đầu bé: “Nửa đêm bên ngoài nhiều kẻ , tuyệt đối tùy tiện chạy ngoài nữa, nhớ ?”

 

Tiểu cô nương mím môi, khe khẽ gật đầu đáp lời.

 

Sở Dực Vân Sơ, giọng trầm : “Nếu nhờ Tạ phu nhân tương trợ, chỉ sợ bản vương khó lòng an tâm. Nếu phu nhân bất cứ điều gì cần đến , cứ việc thẳng thắn đề xuất.”

 

Vân Sơ thi lễ đáp: “Việc nhỏ nhặt tiện tay mà thôi, Vương gia cần quá đa tạ.”

 

Sở Dực gật đầu, ôm hài tử lòng lên ngựa.

 

Tiểu cô nương vòng tay ôm lấy cổ Sở Dực, mở to đôi mắt theo Vân Sơ. Mãi đến khi bóng hình nàng chậm rãi khuất dạng giữa màn đêm, con bé mới thu hồi tầm mắt, vùi đầu lòng phụ .

 

Về đến phủ, Sở Dực lập tức triệu tập bộ hạ nhân đến tiền viện. Hàng chục run rẩy ngớt.

 

Hắn ghế, giận mà uy, lạnh giọng: “Nói, vì lẽ gì quận chúa lén rời khỏi phủ giữa đêm khuya?”

 

Hắn mới ở chỗ Kinh Triệu Doãn xét hỏi lũ sơn phỉ suốt đêm, nay trong phủ đột nhiên đến cấp báo Trường Sinh mất tích, khiến lòng nóng như lửa đốt, vô cùng bực bội.

 

Hắn lập tức lệnh cho một đội hộ vệ lùng sục khắp thành, cuối cùng cũng tìm thấy hài tử. May mắn , chuyện bất trắc nào xảy .

 

Trước đây Trường Sinh từng nuôi một chú mèo, nhưng vì thể con bé yếu ớt, chỉ cần chạm mèo là sẽ nổi mẩn đỏ khắp , nên vẫn luôn đồng ý. Đêm nay, Trường Sinh cứ nhất định đòi theo vị Tạ phu nhân , bất đắc dĩ mới dùng chuyện nuôi mèo để dụ Trường Sinh tựa lòng . rõ ràng, thể Trường Sinh vì chuyện mấy con mèo mà lén rời phủ .

 

Đám hầu hạ trong sân, hình run lên bần bật tựa cầy sấy.

 

Ánh mắt Sở Dực dừng ma ma hầu hạ quận chúa.

 

Bà ma ma chỉ đành lên tiếng bẩm báo: “Lúc chạng vạng, nô tỳ thấy quận chúa vẽ tranh, vẽ một vị nữ tử, bên đề hai chữ ‘mẫu ’, còn lóc một hồi. Nô tỳ đoán rằng, quận chúa nửa đêm rời phủ là vì tìm ruột…”

 

Ánh mắt Sở Dực chút tối sầm .

 

Hắn thể thỏa mãn yêu cầu của hài tử, chỉ duy nhất điều thể.

 

Hắn đè nén cảm xúc đang trào dâng, lạnh lùng chất vấn: “Quận chúa chỉ là một hài tử bốn tuổi, tự tiện khỏi phủ là ? Từ sân viện của con bé ngoài qua ít nhất năm cửa lớn. Các ngươi hãy cho , rốt cuộc là vì ?”

 

Khi Sở Dực đang xét hỏi hạ nhân ngoài sân, Sở Hoằng Du chạy đến phòng , lệnh cho nha lui xuống, đó trực tiếp trèo lên giường tiểu cô nương.

 

Thằng bé vươn tay ôm lòng, thì thầm: “Trường Sinh, ca nhớ mẫu . Để ca cho một bí mật nhé. Thật ca tìm mẫu , chỉ là việc nhà của mẫu rắc rối, nên ca vẫn dám cho …”

 

lén rời khỏi phủ nửa đêm như thế là sai . Muội hứa như nữa, thì ca mới dẫn gặp mẫu .”

 

Tiểu cô nương khẽ chớp hàng mi cong dài, đôi mắt linh động sáng rực lên.

 

Con bé dùng tay hiệu vài động tác.

 

Sở Hoằng Du rạng rỡ: “Ca ca lừa , thật sự tìm mẫu . Mẫu xinh , dịu dàng, thích ca ca, chắc chắn cũng sẽ yêu quý .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-69.html.]

[]

 

Tiểu cô nương khoa tay múa chân.

 

“Phụ vương đồng ý cho nuôi mèo ? Vậy thì quá , nhưng chạm . Muội sẽ nổi nhiều mẩn đỏ, sẽ ngứa. Cứ để miêu miêu đến viện của ca …”

 

Hai thủ thỉ chuyện trò một lát, chìm giấc ngủ.

Phạm Khắc Hiếu

 

Thế nhưng đêm nay Vân Sơ trằn trọc ngủ . Trong đầu nàng cứ luân phiên hiện lên bóng hình của Du ca nhi và tiểu quận chúa, hai hình bóng đan xen, lúc thì lớn, lúc thì to, cùng gọi nàng là mẫu .

 

Trời hửng sáng, Vân Sơ tỉnh giấc.

 

Nàng dậy, cầm bức tượng gỗ bàn, cẩn thận vuốt ve một lượt, lúc nội tâm mới cảm thấy an yên hơn chút ít.

 

Trang điểm tề chỉnh xong xuôi, đám thỉnh an cũng lượt kéo đến.

 

Tạ Thế An mặc y phục mới, chờ ở thiên thính. Vân Sơ lúc mới chợt nhớ , hôm nay chính là ngày Viện Thí.

 

Nàng bận rộn đủ chuyện, đến nỗi suýt nữa quên mất ngày quan trọng .

 

Nàng nhớ kiếp còn cố ý chuẩn cho Tạ Thế An nhiều thứ may mắn, nào là cháo đậu, canh Trạng Nguyên, cơm truyền lư, rượu quế thơm nồng...

 

Vân Sơ tự tay cầm một ly đưa cho Tạ Thế An: “Vào trường thi, điều cốt yếu nhất là bình tâm tĩnh khí. Đây là một ly xanh, con uống xong thì dẹp bỏ hết sự nóng nảy, cố gắng giành hạng nhất.”

 

“Đa tạ mẫu lo lắng.”

 

Tạ Thế An đón lấy chén , uống cạn.

 

Các di nương khác cũng vội vàng hùa theo mấy lời cát tường, các ca nhi tỷ nhi cũng đồng loạt chúc tất đỗ tú tài. Không khí quả thật vô cùng hòa hợp.

 

Hạ thị lén nhét một lá bùa may mắn tay Tạ Thế An.

 

Vân Sơ bảo: “An ca nhi, hôm nay và phụ con sẽ đích đưa con đến trường thi. Chắc hẳn phụ con chờ ở tiền viện , thôi.”

 

Tạ Thế An gật đầu.

 

Hai định rời , đột nhiên một bà tử hấp tấp hốt hoảng chạy khải báo: “Phu nhân! Thật sự ! Có nhảy giếng tự vẫn!”

 

Hạ thị giận dữ quát: “Ngươi thấy Đại thiếu gia sắp tham gia Viện Thí ? Sao những lời xúi quẩy, may mắn như thế! Lui xuống!”

 

Nếu những chuyện rủi ro hỏng kỳ khoa cử của nhi tử nàng , nàng nhất định băm vằm ả bà tử .

 

Bà tử nôn nóng đáp lời: “Phu nhân, bọn nô tỳ mới kéo nàng từ giếng lên, nàng còn nhảy xuống, còn tìm khắp nơi mưu cầu cái c.h.ế.t bằng kéo nữa. Giờ mới đây?”

 

Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày: “Kẻ nào dám chuyện đòi c.h.ế.t như thế?”

 

Bà tử vội vàng đáp: “Dạ, là Cửu Nhi, nha đầu trong viện của Nhị thiếu gia.”

 

Nghe bà tử trình bày, Vân Sơ bỗng hồi tưởng . Kiếp , đúng ngày , một nha đầu ở viện Tạ Thế Duy cũng từng náo loạn đòi c.h.ế.t. Khi , nàng vì bận rộn đưa Tạ Thế An đến trường thi nên giao phó cho Thính Sương tự xử lý. Nào ngờ, khi để ý, nha đầu nhảy hồ tự vẫn. Cuối cùng, nàng chỉ cấp cho cha Cửu Nhi một khoản phí an táng, nhưng từng bận tâm điều tra nguyên nhân sâu xa khiến Cửu Nhi tìm đến cái c.h.ế.t.

 

 

Loading...