Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:24
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hai bà tử lập tức lôi Tạ Thế Duy đang trói gô từ sương phòng giữa sân. Miệng nó nhét một miếng giẻ, chỉ thể ư ử cầu cứu Lão thái thái bằng ánh mắt.

 

Lão thái thái còn kịp thốt lời, Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng lệnh: “Lấy roi da thường dùng của Nhị thiếu gia tới đây!”

 

Hạ nhân lập tức mang roi đến. Đây là loại roi da mềm dành cho tiểu hài tử, tuy quá dày và lực sát thương bằng roi lớn, nhưng khi quất , cơn đau cũng chẳng hề thua kém gậy gộc.

 

Tạ Cảnh Ngọc vung roi, chút do dự quất mạnh xuống Tạ Thế Duy.

 

Tạ Thế Duy bịt miệng, đau đến mức gào thét nhưng thể phát tiếng. Hai tay hai chân đều trói chặt, nó chỉ còn lăn lộn đất như một con sâu bọ.

 

“Chát! Chát! Chát!”

 

Tạ Cảnh Ngọc hề nương tay, liên tục quất xuống bảy tám roi, mỗi roi đều giáng cùng một vị trí. Y phục của Tạ Thế Duy rách nát, m.á.u thịt cũng lộ ngoài, xiêm y nhuộm đỏ thẫm.

 

“Đại nhân!”

 

Hạ thị rốt cuộc cũng nhịn nữa, trực tiếp nhào tới che chắn Tạ Thế Duy, dùng tấm để đỡ lấy roi da.

 

Nàng hiểu rõ thể lộ vẻ quá mức quan tâm đến các hài tử khác mặt ngoài, nhưng một mẫu thể trơ mắt nhi tử của đ.á.n.h đập thê t.h.ả.m như ?

 

“Nhị thiếu gia còn nhỏ dại, Đại nhân xin thủ hạ lưu tình!”

 

Hạ thị gắt gao ôm chặt Tạ Thế Duy, nức nở cầu xin.

 

Tạ lão thái thái lúc mới hồn, vội vàng dậy : “Cảnh Ngọc, con tay mạnh mẽ đến chi? Hài tử con đ.á.n.h gần c.h.ế.t ! Chuyện xảy , con đ.á.n.h c.h.ế.t nó thì cũng giải quyết gì. Quan trọng là con nên nghĩ xem giáo d.ụ.c Duy ca nhi thế nào, nên chữa trị cho nha đầu Cửu Nhi , giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện xuống mức thấp nhất…”

 

Tạ Cảnh Ngọc là một văn nhân, vốn quen với việc dùng roi hình phạt. Lúc mệt mỏi đến mức thở hổn hển.

 

Hắn quăng chiếc roi , lạnh lùng lên tiếng: “Tạ Thế Duy, hành vi của ngươi khiến phụ như cảm thấy vô cùng nhục nhã. Ta thật hổ thẹn vì sinh một hài tử như ngươi!”

 

Tạ gia vốn là gia tộc nhiều đời sách thánh hiền, cớ sinh một thứ khốn nạn như ? Nếu cứ để nó trưởng thành theo cách , thanh danh Tạ gia tích lũy qua ba bốn đời ắt sẽ hủy hoại .

 

“Tạ gia thể dạy dỗ ngươi cho thật !” Tạ Cảnh Ngọc nghiến răng, hung ác tuyên bố: “Ta quyết định đưa ngươi quân doanh rèn luyện!”

 

Nghe , Lão thái thái kinh hãi thất sắc: “Không thể! Ngàn vạn thể! Quân doanh là nơi của đám nghèo hèn, khổ cực nhọc. Lỡ đưa tiền tuyến, e rằng sẽ mất mạng nơi chiến trường lạnh lẽo!”

 

Tạ Cảnh Ngọc thở dài một tiếng: “Quân doanh quân lệnh như núi, chỉ nơi mới mong rèn luyện tính nết của Duy ca nhi. Bằng , e rằng nó sẽ gây họa sát , Tạ gia giữ sự yên . Phu nhân, Nhạc phụ đại nhân nhiều bằng hữu chốn kinh đô, nhờ nàng mặt giúp nó tìm một doanh trại thích hợp ?”

 

Vân Sơ khẽ nhếch môi nhẹ.

 

Chẳng ngờ sự việc đến sớm hơn kiếp đến bảy tám năm.

 

Kiếp , nàng gật đầu chút do dự, đưa Tạ Thế Duy doanh trại Vân gia ngoài kinh thành, biến thành tâm phúc của Vân gia. Hậu quả thực quá t.h.ả.m khốc, nàng tuyệt đối thử thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-72.html.]

 

“Phu quân điều .” Vân Sơ nhẹ giọng giải thích: “Mấy ngày Duy ca nhi từng đòi học võ, bảo Thu Đồng thăm dò gân cốt của nó một phen. Nó căn cơ học võ yếu kém, đưa đến quân doanh cũng chỉ là tiểu binh quèn. Mà địa vị tiểu binh trong quân đội thấp kém chẳng khác gì một nha trong phủ , Phu quân đành lòng ư?”

 

Tạ Cảnh Ngọc còn kịp đáp lời thì Lão Thái Thái tiếp lời: “Duy ca nhi mới tám tuổi đầu, đưa quân doanh tiểu binh, e rằng sẽ chèn ép, bắt nạt. Cho dù Vân gia che chở, cũng thể lúc nào cũng để mắt tới . Nhỡ sơ suất xảy , ai sẽ chịu trách nhiệm?”

 

Hạ Thị vội vàng : “Đại nhân, lúc Nhị thiếu gia đồng ý với Phu nhân sẽ chăm chỉ sách, nó nhất định sẽ sửa đổi, cầu xin tin tưởng.”

 

Tạ Thế Duy liều mạng gật đầu lia lịa.

 

Tạ Cảnh Ngọc đưa ý tưởng quân doanh cũng chỉ là một đường bất đắc dĩ. Bình tâm cân nhắc , quả thực vẫn còn quá nhiều điểm e ngại.

 

Hắn lạnh lùng chằm chằm Tạ Thế Duy đang Hạ Thị ôm chặt: “Ngươi thật lòng quyết tâm sách ngoan ngoãn chăng?”

 

Hạ Thị vội vàng lấy miếng vải nhét trong miệng Tạ Thế Duy .

 

“Phụ , con sai , con lầm, con dám nữa.” Tạ Thế Duy lóc t.h.ả.m thiết: “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn sách, sẽ khổ công nỗ lực như Đại ca, Phụ đừng đưa con đến quân doanh!”

 

Thu Đồng trong viện của Mẫu khiến nó thấm thía nỗi thống khổ của việc học võ, nó càng quân doanh để ức hiếp.

 

Chỉ cần thể ở phủ, nó tình nguyện ngoan ngoãn sách.

 

màng vết roi đau đớn , khó nhọc bò đến mặt Tạ Cảnh Ngọc, ngừng dập đầu cầu xin: “Phụ , Phụ cho con thêm một cơ hội nữa .”

 

“Phu quân, cho Duy ca nhi thêm một cơ hội nữa . Dù đưa nó quân doanh, lúc vẫn còn quá sớm. Nếu chịu sách, thì khi đó đưa nó cũng muộn.” Vân Sơ nhẹ nhàng khom lưng, đỡ Tạ Thế Duy dậy: “Duy ca nhi, Phụ đ.á.n.h con cũng chỉ vì cho con, ghi hận Phụ con. Nếu con đồng ý chăm chỉ sách, tiếp tục chơi bời lêu lổng nữa. Mỗi ngày, đầu giờ Thìn đến học đường, cuối giờ Thân mới phép trở về viện của , con ?”

 

Chuyện đến nước , Tạ Thế Duy còn gì mà đồng ý, vội vàng gật đầu lia lịa.

 

Vân Sơ tiếp tục : “Thời điểm bắt đầu khai tâm học vấn của con và Doãn ca nhi tuy cùng một thời điểm, nhưng con lớn hơn Doãn ca nhi nhiều tuổi như . Nếu con thể bì kịp với Doãn ca nhi, chứng tỏ con chăm chỉ học tập. Nếu tới Phụ đưa con tới quân doanh, sẽ can dự thêm một lời nào nữa.”

 

“Mẫu , con nhất định sẽ chăm chỉ sách!”

 

Tạ Thế Duy đau đến mức sắp hôn mê, dù là yêu cầu thế nào thì nó cũng chỉ thể gật đầu.

 

Phạm Khắc Hiếu

Hạ Thị xót thương cho nhi tử, vội : “Đại nhân, Phu nhân, lưng Nhị thiếu gia m.á.u chảy đầm đìa, xin đưa nó bôi thuốc.”

 

Lão Thái Thái mở miệng: “Chu ma ma, mau mời đại phu!”

 

Tạ Thế Duy đưa phòng ngủ, Lão Thái Thái cùng các vị Thái Thái đều theo xem xét tình hình.

 

Tạ Cảnh Ngọc về phía Vân Sơ: “Vẫn còn một vài hậu quả cần thu xếp, phiền Phu nhân . Nếu việc cần xuất diện, Phu nhân cứ việc mở lời.”

 

Vân Sơ cúi đầu: “Những chuyện còn thể xử lý, Phu quân cứ bận việc của .”

 

Tạ Cảnh Ngọc xoa xoa ngón tay. Sau khi quất mấy roi , bàn tay cũng sưng đỏ, nhất thời thầm hối hận vì bản xuống tay quá nặng. Hắn chỉ hy vọng Duy ca nhi thể chăm chỉ sách, chẳng cầu quang tông diệu tổ, chỉ mong thể trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.

 

 

Loading...