Tiệc rượu đỗ đầu tất nhiên náo nhiệt hơn tiệc mừng thọ của Lão thái thái. Nàng nhất định dựa yến hội để rửa sạch vết nhơ của .
Tuy rằng kết quả viện thí còn yết bảng nhưng trong lòng Lão thái thái nhận định Tạ Thế An sẽ đỗ đầu, vô cùng vui vẻ nhưng thở dài: “Ai dà, nếu Duy ca nhi cũng thể sách như thì bao…”
Tạ Thế An từ trường thi trở về thuật chuyện xảy trong phủ. Duy ca nhi phụ đ.á.n.h mười mấy roi, giường hai ngày, hôm nay mới lết tới học đường sách.
“An ca nhi, con thăm con .” Nguyên thị mở lời: “Thấy con tiền đồ xán lạn như , Duy ca nhi cũng sẽ bắt đầu cố gắng.”
Tạ Thế An gật đầu, xoay đến viện tử của Tạ Thế Duy.
Hạ nhân trong viện đổi hết thành một đám bà tử thô kệch, một bà tử đang ngoài cửa sắc thuốc, thấy tới thì lập tức chuẩn hành lễ.
Hắn hiệu cho bà tử im lặng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước , lập tức thấy Tạ Thế Duy đang dựa giường sách.
Làm trưởng, thấy chí tiến thủ như , trong lòng cũng cảm thấy an ủi. Hắn thầm cảm nhận sâu sắc rằng mấy roi phụ đ.á.n.h xuống thật sự đáng giá.
lúc bước gần, rõ quyển sách thì lập tức trầm mặc, vươn tay giật lấy quyển tạp thư tay Tạ Thế Duy: “Suốt ngày chỉ mấy thứ quỷ quái ?”
Phạm Khắc Hiếu
Trong sách là hình vẽ, là một câu chuyện xưa đầy m.á.u me.
“Đại ca…” Tạ Thế Duy dọa kinh ngạc thất thần: “Huynh đừng với phụ và mẫu , cầu xin đại ca.”
Tạ Thế An quăng quyển tạp thư giá nến, chỉ một lúc , quyển sách thiêu thành tro tàn.
Hắn giận dữ : “Phụ phạt nặng như mà vẫn đổi, xem là cứu nữa!”
“Đại ca, , chỉ là bài tập phu tử giao quá khó…” Tạ Thế Duy vắt óc biện minh: “Đệ một lúc , bây giờ mới thả lỏng một chút nên mới lấy thứ xem. Đệ thật sự sửa đổi mà, sửa …”
Tạ Thế An về phía mấy trang đại tự xiêu xiêu vẹo vẹo đang bàn.
Tạ Thế An thật tin đời chữ đến nhường .
Chữ của lúc ba tuổi còn hơn chữ của Tạ Thế Duy tám tuổi nhiều.
“Đã tám tuổi mà còn học ‘Nhân chi sơ tính bản thiện’, mấy chữ cũng xong, thấy hổ thẹn ?” Tạ Thế An tức đến mức lựa lời mà : “Chẳng trách phụ đ.á.n.h , nếu là , hận thể bóp c.h.ế.t ngay lập tức!”
Nhân chi sơ tính bản thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-75.html.]
Tạ Thế Duy sợ nhất là phụ Tạ Cảnh Ngọc, tiếp theo chính là đại ca Tạ Thế An . Đại ca quá ưu tú khiến nó trông cứ như bao cỏ .
Nó nắm lấy tay áo Tạ Thế An : “Đại ca, sách nhưng mà khó quá, thật sự khó. Làm cách nào cũng học , cũng cách nào… Mẫu nếu so với Doãn ca nhi thì sẽ bắt tham gia quân ngũ. Đại ca, giúp , chiến trường chịu c.h.ế.t …”
Tạ Thế An đẩy nó , tức giận : “Đệ chăm chỉ sách, quân doanh, tính cả đời cứ tiền đồ như thế ?”
[ ]
“Đệ, thể học kinh doanh?” Tạ Thế Duy hết suy nghĩ trong lòng: “Đệ chỉ là học chậm một chút thôi, nhưng còn nhỏ, thể từ từ học, chắc chắn sẽ học thôi…”
Tạ Thế An mím môi.
Tạ gia sẽ ngày càng phồn thịnh, sức khai cương thổ, ắt ở hậu phương kinh doanh, cung cấp tài lực dồi dào. Người ngoài đáng tin, y chỉ thể gửi gắm đứa Duy ca nhi cùng một sinh . Y trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Mẫu bảo hơn Doãn ca nhi, chỉ cần thu phục Doãn ca nhi là đủ. Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt mà cũng , chi bằng quăng lên chiến trường, để quân địch chặt phăng cái đầu rỗng tuếch !” Y đoạn, phất tay áo mà rời khỏi.
Tạ Thế Duy vội vàng chạy tới bàn, nhặt lấy tập họa hủy, nhưng cuộn sách giờ thành tro tàn, khiến giận đến mức vỗ n.g.ự.c dậm chân. Vừa ngẩng đầu, thấy một bóng bước . Hắn chộp lấy giá cắm nến bàn, ném thẳng qua: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi! Tất cả đều là của ngươi!”
Người bước chính là Cửu Nhi.
Nàng khẽ nghiêng tránh, giá cắm nến rơi xuống đất phát tiếng va chạm chói tai.
“Ngươi dám né tránh!” Tạ Thế Duy giận run: “Tiện tỳ, lá gan ngươi lớn đến !”
Cửu Nhi cúi đầu, đáp lời: “Khải bẩm Nhị thiếu gia, Phu nhân sắp xếp đại phu cứ cách một ngày tới bắt mạch cho nô tỳ. Nếu nô tỳ thêm vết thương, Phu nhân chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm Nhị thiếu gia. Nô tỳ cũng là lo cho Nhị thiếu gia, sợ rằng thương cũ lành chịu thêm thương mới.”
Nghe những lời , Tạ Thế Duy càng thêm giận dữ bốc hỏa.
quả thực dám động thủ với Cửu Nhi nữa.
Cửu Nhi bình thản cúi đầu nhặt giá cắm nến lên, nghiêm túc bắt đầu công việc của .
Trong khi Tạ Thế Duy đang chịu đựng dày vò, Tạ phủ chìm trong niềm hân hoan khôn xiết. Tạ Lão thái thái hạ lệnh cho Vân Sơ bắt tay chuẩn yến tiệc ăn mừng việc đỗ đầu kỳ Viện thí. Các gia tộc khác thường dám tổ chức tiệc mừng ngày yết bảng, nhưng Tạ gia vô cùng tự tin.
Vân Sơ vốn quen với việc tổ chức yến tiệc, cũng cần hao phí quá nhiều tâm tư, chỉ cần dặn dò Thịnh Sương là đủ. Duy chỉ một việc nàng cần đích xem xét kỹ lưỡng, chính là danh sách tân khách. Nàng thành danh sách và mang tới An Thọ Đường.
Lão thái thái liếc mắt qua, cảm thấy vị tôn tức thật chẳng tầm thường chút nào, dám thỉnh Tế tửu Quốc Tử Giám đến dự tiệc. Vị quan Chính tam phẩm triều đình đó, thể hạ tới tiệc rượu trong nhà một quan viên Ngũ phẩm?
Vân Sơ mỉm cất lời: “Lão thái thái, Người đó thôi. An ca nhi sách ở Học Chính Giám, mà đó là nơi do Quốc Tử Giám thành lập. Mỗi năm, Học Chính Giám sẽ tuyển chọn hai ba vị học sinh ưu tú nhất để tiến cử Quốc Tử Giám. An ca nhi đỗ đầu Viện thí, chính là học sinh xuất sắc nhất của Học Chính Giám. Mùa thu năm nay, chuyện An ca nhi tới Quốc Tử Giám học tập là điều chắc chắn. Vị Tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám vốn yêu mến tài, tất nhiên sẽ tới nâng chén động viên.”