Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:30
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Sơ sai đưa Đậu phu nhân .

 

Đậu phu nhân xuất là nữ tử nhà thương nhân, mà địa vị thương nhân tại triều đại vốn vô cùng thấp kém, bình thường căn bản thể bước chân phủ thanh liêm của quan gia.

 

Từ lúc phủ, Đậu phu nhân luôn giữ cúi đầu, chẳng dám ngó nghiêng dáo dác, mãi khi qua mấy cánh cửa mới tới Chính sảnh của Sanh Cư.

 

“Bái kiến Tạ phu nhân.”

 

Đậu phu nhân khẽ khom lưng, cung kính thi lễ.

 

“Đậu phu nhân khách khí, mời an tọa. Thính Tuyết, dâng .”

 

Uống cạn chén nóng, Đậu phu nhân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng mỉm : “Dân phụ đưa bái đường đột đến đây, mong Tạ phu nhân đừng trách tội.”

 

Vân Sơ nhẹ nhàng cất lời: “Lần chẳng cũng xin phép tự ý đến thăm thôn trang của Đậu gia đó ? Đậu phu nhân trách ?”

 

Đậu phu nhân lập tức nhận thấy Tạ phu nhân vô cùng ôn hòa, dễ gần gũi, liền thẳng: “Lần Tạ phu nhân đưa mức giá ba ngàn lượng bạc, dân phụ cùng trượng phu bàn bạc, nhận thấy thể chấp thuận.”

 

Vân Sơ mở miệng, chầm chậm : “Đậu phu nhân hẳn cũng , tiểu nhi trong nhà đỗ đầu khoa thi cấp viện, khí vận Tạ gia đang thăng hoa, thật sự lo sợ thôn trang hung tàn ảnh hưởng, cho nên...”

 

Đậu phu nhân lòng đầy hối hận.

 

Lẽ ngày đó Tạ phu nhân giá ba ngàn lượng bạc thì nàng nên gật đầu ngay, tuy tiền lớn nhưng ít nhất cũng chặn tai họa, thôn trang giữ càng lâu, gia đình nàng càng thêm tổn hại.

 

Tạ phu nhân cho nàng cửa, chắc chắn là vẫn ý mua thôn trang.

 

Nàng thăm dò: “Nếu hai ngàn lượng bạc thì ạ?”

 

Vân Sơ trầm ngâm.

 

Đậu phu nhân tức khắc yên, lo lắng tột độ.

 

Sau một lúc lâu, Vân Sơ mới chậm rãi cất lời: “Buôn bán cần là đôi bên ngươi tình nguyện, hai ngàn lượng bạc rõ ràng là khiến Đậu gia chịu thiệt thòi lớn. Nếu nàng ý đổi ý, chẳng thành Tạ gia mang tiếng là kẻ đúng . Vẫn là ba ngàn lượng . Ta sẽ sai theo nàng đến quan phủ khế thư. Tuy nhiên, mong Đậu phu nhân giữ kín bí mật về giao dịch , chớ để ngoài .”

 

Đậu phu nhân mừng rỡ khôn xiết, vội vàng dập đầu tạ ơn. Vân Sơ sai Trần Đức Phúc đưa Đậu gia thủ tục.

 

Bận rộn xong xuôi, Vân Sơ cầm thiệp mời của Tạ gia về Vân gia, đích mời nhà đến dự tiệc.

 

“An ca nhi chắc chắn tiền đồ vô lượng.” Vân Trạch cảm thán : “Cả kinh thành sợ rằng chẳng tìm hài tử thứ hai ưu tú đến .”

 

Lâm thị cũng : “Tiểu tử dẫu cốt nhục của con, dù Sơ nhi nuôi dưỡng bốn năm, nhưng vẫn thiết lắm với Vân gia. Tuy rằng Tạ Cảnh Ngọc đáng ghét, nhưng An ca nhi hề sai. Con để tâm đến nó một chút, bởi hậu vận nửa đời của con đều trông cậy An ca nhi.”

 

Vân Sơ siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.

 

Đời , mẫu cùng đại ca đại tẩu cũng khuyên nàng như , khiến nàng tận tâm tận lực nuôi dạy đám hài tử Tạ gia, chỉ mong chúng thể giúp nàng an hưởng tuổi già.

 

đứa trẻ nàng hao hết tâm sức nuôi lớn, cuối cùng đẩy nàng và Vân gia con đường cùng khốn.

 

[]

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-78.html.]

 

“Lần con tìm cho Nhiễm tỷ nhi hai mối hôn sự, nương chọn Đới gia. Lần con cố ý mời Đới phu nhân và Đới thiếu gia đến Tạ gia. Đến lúc đó nương cùng Đới phu nhân tán gẫu, con sẽ đưa Nhiễm tỷ nhi gặp Đới thiếu gia.” Vân Sơ : “Hôn sự tất nhiên Nhiễm tỷ nhi gật đầu đồng ý thì mới thể thành.”

 

Vân Nhiễm bên cạnh, mặt đỏ ửng.

 

Vân Sơ chuyển sang chuyện khác: “Còn một việc nữa, hiện một vị thần y đang ở kinh thành, triệu cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương. Không nương thể giúp con mời vị thần y ngoài nửa ngày chăng?”

 

Lâm thị vô cùng vui mừng: “Sơ nhi, con nghĩ thông suốt ư? Chỉ cần con nguyện ý chữa trị, mặc kệ tốn bao nhiêu công sức, nương cũng sẽ giúp con mời bằng vị thần y .”

 

mơ cũng hy vọng Vân Sơ thể sớm hài tử của chính .

 

Vân Sơ hề phủ nhận.

 

Cứ để mẫu vui vẻ , miễn cho bà vì chuyện của nàng mà sinh lo lắng bồn chồn.

 

Rời Vân gia trở về Tạ gia, sắc trời dần chuyển sang chạng vạng. Vân Sơ vội về Sanh Cư mà đến phòng trù kiểm tra một vòng, đảm bảo thứ đều chuẩn thỏa mới về viện của dùng bữa.

 

Về phòng, thấy pho tượng gỗ đặt cạnh cửa sổ, Vân Sơ khẽ thở dài. Cũng lâu gặp tiểu gia hỏa , nàng chợt cảm thấy chút nhớ nhung.

 

Cả tiểu quận chúa lạc đường đêm hôm nữa, nàng nhớ Bình Tây Vương gọi cô bé là Trường Sinh, Sở Trường Sinh ư? Quả là một cái tên .

 

Vân Sơ miên man suy nghĩ dần chìm giấc ngủ. Rạng sáng hôm , Thính Sương nhẹ nhàng bước đ.á.n.h thức nàng.

 

Nàng vận một bộ y phục vô cùng trang trọng, chải kiểu tóc Tùy Vân kế, đầu cài một bộ Bộ Diêu vàng đính trân châu đỏ, khuôn mặt trang điểm giản dị mà tinh tế.

 

Chỉnh trang xiêm y xong xuôi, thấy Tạ Phinh là đầu tiên đến thỉnh an. Vân Sơ dặn dò nàng thức dậy sớm, bởi yến hội tổ chức gấp gáp, chắc chắn sẽ sơ sót. Dậy sớm mới kịp thời xử lý những rủi ro.

 

Tạ Phinh theo Vân Sơ, thấy nàng bước trù phòng, gọi hết đám bà tử đến, tự hỏi han chuyện quản sự, thậm chí còn đích nếm thử nguyên liệu, kiểm tra xem tươi mới ...

 

Tạ Phinh khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

 

Lần nàng phụ trách tổ chức tiệc thọ cho Lão thái thái, từng tự tay những chuyện , chỉ há miệng sai bảo nha , bà tử .

 

Chẳng trách mẫu thể xử lý việc nhà chu như . Nàng nhận thấy còn quá nhiều thứ cần học hỏi.

 

Vân Sơ dạo quanh một vòng, trời cũng gần sáng. Người Tạ gia lượt rời giường đến tiền viện, nhưng thấy bóng dáng Tạ Thế Duy.

 

Tạ Cảnh Ngọc rũ mi, trầm giọng : “Xem phạt còn quá nhẹ.”

 

“Phu quân, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng nên tức giận.” Vân Sơ khẽ cất lời: “Ta gọi Duy ca nhi rời giường.”

 

Nàng đến viện của Tạ Thế Duy, thấy Cửu Nhi đang cửa phòng ngủ thì : “Vào trong, gọi Nhị thiếu gia dậy.”

 

Cửu Nhi cụp mi rũ mắt đáp: “Đêm qua Nhị thiếu gia uống ít rượu, nửa canh giờ than đau đầu, e rằng...”

 

Vân Sơ liếc Cửu Nhi, chất vấn: “Ngươi cho đó là cách trả thù ?”

 

Sắc mặt Cửu Nhi cứng đờ, ngờ Phu nhân nàng cố ý chuốc rượu Nhị thiếu gia.

 

 

Loading...