Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:16:32
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vân Sơ tới tiền viện đón đợt khách cuối cùng, lúc cũng là giữa trưa, tiệc rượu chính thức khai màn.

 

Nam nhân đều tụ tập ở tiền viện, nhưng một nam hài tử nhỏ tuổi, bất kể là bảy tám tuổi, những đứa còn hiểu chuyện đều vẫn ở hậu viện.

 

Một phu nhân phận cao quý đều an tọa gần chủ vị, Vân Sơ và Tạ lão thái thái đích tiếp đãi chu đáo.

 

Trong các phu nhân, cũng từng tham gia tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái. Ban đầu, họ vốn chút lo lắng sẽ lặp tình huống bất hảo , chờ đến khi yến hội diễn một nửa mới yên tâm. Tiệc quả thực vô cùng tươm tất, nếu so sánh với yến hội trong các phủ của họ thì chỉ phần long trọng hơn chứ hề kém cạnh.

 

Rượu quá ba tuần, Hầu phu nhân Lạc thị nén lời khen: “Tạ đại nhân là Trạng Nguyên, xem Tạ thiếu gia cũng thể giành vị trí Trạng Nguyên. Tạ gia phong thủy thì bàn, chủ yếu vẫn là Tạ gia dạy dỗ hài tử. Tạ phu nhân thể cho , bình thường Tạ gia quản giáo hài tử ?”

 

Vân Sơ vội đáp lời: “Hầu phu nhân quá khen. Ai cũng đến ch.ó còn sợ hài tử năm sáu tuổi, thấy tiểu thế tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như , ngay phu nhân dạy dỗ hài tử vô cùng .”

 

“Thằng bé nhà ư, chính là hỗn thế ma vương.” Lạc thị lắc đầu thở dài: “Trong nhà từ xuống đều khiếp sợ nó. Một con chim bay ngang qua cũng nó túm lấy rút mất hai sợi lông, ngươi ác ? Ta thấy nó cũng chiếm một chỗ trong đám ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành mất thôi!”

 

“Nương!” Thế tử hầu phủ đang bên cạnh, mẫu bêu mặt ngoài như , khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mất tự nhiên, ngượng ngùng.

 

“Hài tử da mặt mỏng đấy.” Lão thái thái mở lời: “Duy ca nhi, cháu và thế tử cũng trạc tuổi . Cháu đưa thế tử dạo chơi .”

 

Tạ Thế Duy bĩu môi vui. Vị thế tử chỉ mới tầm sáu tuổi, là một nhóc loi choi chính hiệu. Nó thích chơi với đám tiểu hài tử nhất, vì hễ động một chút là chúng lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Theo bản năng, nó cự tuyệt ngay lập tức, nhưng cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của lão thái thái đang chằm chằm.

 

Lão thái thái hận thể véo tai mà gắt gao dặn dò tiểu tử : vị thiếu niên mặt chính là Thế tử Tuyên Võ Hầu. Kết giao bằng hữu với Thế tử Hầu phủ chỉ lợi chứ hề hại!

 

Tuy Tạ Thế Duy hiểu rõ những chuyện giao tế phức tạp , nhưng nếu thuận theo, đợi đến khi yến hội kết thúc, Lão thái thái nhất định sẽ mắng mỏ một trận, phụ y nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn sẽ chịu ít đòn roi.

 

Hắn vội vàng tiến lên: “Thế tử, dẫn ngài đến hậu viện dạo chơi. Nơi đó nhiều trò tiêu khiển.”

 

Thế tử Hầu phủ sớm mất kiên nhẫn, thiếu niên chẳng hứng thú gì với những lời phiếm đàm của các vị phu nhân nơi đây, chỉ mong mỏi thể tìm nơi khác để giải khuây, liền lập tức theo Tạ Thế Duy đến hậu viện.

 

Vân Sơ đầu dặn dò: “Cửu Nhi, ngươi hãy theo sát Nhị thiếu gia và Tiểu thế tử, cẩn thận kẻo các thiếu gia sơ ý vấp ngã.”

 

Cửu Nhi cúi đáp lời, nhanh chóng theo kịp bước chân của hai thiếu niên.

 

Trong khi nhóm nữ quyến đang luận đàm tại hậu viện, tiệc rượu ở tiền viện cũng dần đến hồi kết.

 

Tiền viện lúc đều là các bậc nam nhi, gồm quan viên triều đình, và cả nhóm thiếu niên trẻ tuổi. Tạ Thế An dẫn nhóm bạn đồng trang lứa đến hoa viên chơi trò đầu hồ, còn Tạ Cảnh Ngọc thì cùng nhóm văn nhân thưởng đối đáp thơ phú.

 

Phạm Khắc Hiếu

Sau hai vòng , Viên đại nhân dậy: “Thơ phú đều là những câu phong hoa tuyết nguyệt tầm thường, chẳng gì đặc sắc. Nghe trong phủ Tạ đại nhân một vườn táo, cây táo ngụ ý cực , bằng chúng cùng đến táo viên, lấy quả táo đề tài để họa thơ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-80.html.]

 

Đám văn nhân mặt tại đây, ai mà chẳng hiểu ẩn ý của cây táo là ‘sớm sinh quý tử’. Rõ ràng, Viên đại nhân đang ngầm châm chọc Tạ gia đích trưởng tử danh chính ngôn thuận.

 

Bọn họ vốn là đồng liêu của Tạ Cảnh Ngọc, lúc cũng tiện hùa theo lời Viên đại nhân.

 

Lúc , Tần Minh Hằng bật sang sảng: “Nghe vườn táo do chính tay Tạ phu nhân trồng, quả là hiếm khi nàng học theo lối văn vẻ. Được, chúng cùng xem một phen.”

 

Vị phận tôn quý nhất cất lời, những khác tất nhiên dám chậm trễ, vội vã theo .

 

Tạ phủ cũng chẳng là quá đỗi rộng lớn, vườn táo vì thế cũng cách đó quá xa.

 

Chưa kịp đến gần thể thấy từng hàng cây táo trồng dọc theo tường viện. Những cây dù mới vun trồng lâu, nhưng lúc tràn trề sinh lực, cành lá sum suê tươi. Gió khẽ thổi qua, tạo thành tiếng động xào xạc lay động lòng .

 

Dưới tán cây táo là một đám hài tử đang chơi đùa. Những đứa trẻ lớn hơn một chút đang ở tiền viện chơi đầu hồ cùng Tạ Thế An, chỉ còn đám tiểu hài chừng bảy tám tuổi đang nghịch ngợm bên khu vực .

 

“Táo thụ chi đầu lục hiệp mật, tình vi phong hoán điểu đề.” Một vị đại nhân nén cảm xúc, liền cất tiếng ngâm: “Đợi những cây táo lớn lên, phong cảnh nơi đây ắt sẽ càng thêm phần độc đáo, thanh nhã.”

 

Viên đại nhân ha hả: “Trong phủ trồng nhiều táo như , hy vọng Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”

 

Sắc mặt Tần Minh Hằng thoáng chốc u ám.

 

Nữ nhân còn ôm mộng sinh hài tử cho Tạ Cảnh Ngọc ư?

 

Nàng chăng, hai hài tử nàng sinh đây, Tạ Cảnh Ngọc nhẫn tâm ném cổng lớn của Tuyên Võ Hầu phủ?

 

Lúc đó, hai hài tử vẫn còn tắt thở, thể chỉ bé bằng lòng bàn tay, đỗi nhỏ bé. Dưới trời đêm gió tuyết cuồng nộ, chúng chỉ bọc trong một tấm vải rách mong manh, khuôn mặt nhỏ nhắn sương lạnh cho tím tái...

 

Nếu sự tình , nàng liệu hận Tạ Cảnh Ngọc thấu xương?

 

Không, nàng sẽ càng hận y hơn, hận y thiếu chút nữa đưa hai đứa nhỏ đoản mệnh.

 

Khi Tần Minh Hằng còn đang trầm tư suy nghĩ, y chợt thấy âm thanh của con trai . Ngẩng đầu lên, y thấy hài tử đang tranh chấp với Nhị thiếu gia Tạ phủ.

 

Thế tử Tuyên Võ Hầu chằm chằm chú dế mèn trong tay Tạ Thế Duy, tức giận quát: “Ta thấy chú dế , nó là của !”

 

Tiểu tử vươn tay , lệnh Tạ Thế Duy giao chú dế mèn đó.

 

“Rõ ràng là bắt !” Tạ Thế Duy hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo ngươi chậm chạp như .”

 

Thế tử Tuyên Võ Hầu mới sáu tuổi, kìm cơn giận: “Ngươi dám ngỗ nghịch với ư? Ai cho ngươi lá gan đó? Ta bảo nữa, mau giao đây!”

 

Trên thiếu niên tỏa một cỗ khí thế độc tôn của dòng dõi thế gia quyền quý. Tạ Thế Duy đột nhiên nhớ , đối phương là đích trưởng tử Tuyên Võ Hầu, là nhân vật lớn đến cả phụ y cũng dám đắc tội.

Loading...