Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:17:02
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một kẻ tiểu nhân ích kỷ ti tiện như thế, chỗ nào xứng đôi với Vân Sơ? Tại Vân phu nhân mù quáng gả Vân Sơ cho một tên đê tiện như .
Hắn bước thư phòng, ấn một cơ quan mật. Bên trong là một phòng vẽ, vách tường treo đầy tranh vẽ một nữ tử, bàn còn một chiếc khăn.
Hắn gỡ một bức tranh xuống, lẩm bẩm: “Vân Sơ, là với nàng. Nếu năm đó kháng chỉ cưới Lạc thị, liệu chúng thể kết thành phu thê …”
Tuyên Võ Hầu vốn chỉ là tước vị nhàn tản thực quyền, hiểu vì năm Hoàng thượng nhất quyết tứ hôn cho Thế tử như .
Chỉ cần chờ thêm hai năm nữa, đợi đến khi Vân Sơ cập kê, thể thuyết phục mẫu đến cửa cầu hôn. Thế nhưng, cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
Hắn cưới nữ nhi Lạc gia, còn nàng trở thành nữ nhân Tạ gia.
Vân Sơ trong viện của Lạc thị, ung dung uống , dùng bữa. Nàng vô cùng cẩn trọng, đồ ăn thức uống miệng đều lẳng lặng nhổ khăn tay.
Không nàng quá đa nghi mà là Tuyên Võ Hầu và Tạ Cảnh Ngọc rõ ràng đội trời chung, nàng buộc thận trọng ứng phó.
Sau hồi chuyện trò với Lạc thị, nàng mới những lời đồn thổi bên ngoài đều là sự thật: Tuyên Võ Hầu phủ quả thực ngoài Hầu phu nhân Lạc thị thì còn bất cứ nữ nhân nào khác.
Đàn ông trong triều đại ai mà chẳng tam thê tứ , mà Tuyên Võ Hầu thể vì Lạc thị mà giữ trọn lời thề thủy chung như .
Sau khi một lúc lâu, Vân Sơ cáo biệt Lạc thị, trở về tiền viện hội hợp cùng Tạ Cảnh Ngọc.
Gia đinh ở tiền viện thưa với nàng rằng Tạ đại nhân vẫn còn đang đàm luận trong thư phòng của Hầu gia, thỉnh nàng đến thiên thính an tọa chờ đợi chốc lát.
Vân Sơ gật đầu đến thiên thính đợi.
Thiên thính bố trí bồn băng khắp các góc, cho dù thời tiết bên ngoài nắng gắt thế nào thì bên trong vẫn cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Vân Sơ an tọa trong thiên thính chốc lát thì thấy một bóng dáng khoan thai bước tới. Nàng vội dậy hành lễ: “Tham kiến Hầu gia.”
Nàng liếc phía , thấy bóng dáng Tạ Cảnh Ngọc .
“Tạ phu nhân đây hẳn đang đợi Tạ đại nhân?” Tần Minh Hằng xuống, khẽ : “Vậy e rằng một lời xin , Tạ đại nhân rời từ sớm .”
Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc rời từ sớm, cớ gì gia đinh Hầu phủ bảo nàng chờ đợi tại nơi ?
Nàng đầu , chợt nhận đám nha , bà tử hầu hạ ngoài cửa thiên thính khi nãy đều âm thầm lui xuống hết.
Tần Minh Hằng Thính Sương đang lưng nàng, thản nhiên lệnh: “Ngươi lui xuống .”
Thính Sương vẫn yên bất động, dám rời bước.
Vân Sơ thản nhiên mở lời: “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng là điều hợp với lễ pháp. Đây là nha tâm phúc của thần phụ, Hầu gia gì cứ việc thẳng.”
Tần Minh Hằng giương mắt nàng: “Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ Tạ phu nhân ở Hầu phủ một , mà Tạ phu nhân vẫn còn giữ gìn như ngọc vì , nàng thấy đây là điều nực ư?”
“Hầu gia đơn độc gặp mặt nữ nhân chồng, thần phụ cũng thấy thật khôi hài.” Vân Sơ nhướng đôi mày thanh tú: “Người ngoài đều ca tụng Tuyên Võ Hầu đối với Hầu phu nhân ý nặng tình thâm, chẳng lẽ là hư danh?”
Một nam nhân thực lòng yêu thương thê tử căn bản sẽ lừa một phụ nhân chồng như nàng đến đây.
Dù là việc hệ trọng đến , cũng nên sai nha bà tử truyền lời, hoặc tìm một nơi công khai để đàm thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-91.html.]
Nếu Lạc thị thấy bọn họ ở đây, Tuyên Võ Hầu lẽ sẽ bình an vô sự, nhưng thanh danh của thần phụ Vân Sơ nàng sẽ hủy hoại.
Vừa nghĩ tới đây, Vân Sơ lập tức xoay cáo từ.
Nàng cung kính với Tuyên Võ Hầu chỉ vì phận gia quyến của quan viên Ngũ phẩm.
nàng dứt khoát rời là bởi nàng chính là đích trưởng nữ Vân gia.
Từ đến nay nàng vẫn luôn mượn uy thế Vân gia, nhưng giờ đây nghĩ , nàng vốn là Vân gia, chỗ dựa vững chắc cớ gì nương tựa, việc gì để bản chịu ấm ức?
Nàng bước nửa đường thì chợt thấy tiếng quát giận dữ của Tần Minh Hằng: “Đứng .”
Vân Sơ chỉ khựng giây lát tiếp tục bước ngoài.
“Tạ phu nhân, nàng an táng hai hài tử c.h.ế.t yểu của , nàng dám chắc hai bộ hài cốt là hài cốt chính cốt nhục của nàng ?”
Vân Sơ c.ắ.n chặt môi, lòng chấn động.
Phạm Khắc Hiếu
Nam nhân nắm điểm yếu chí mạng để uy h.i.ế.p nàng!
Nàng thể khẳng định Tuyên Võ Hầu theo dõi nàng từ lâu, rốt cuộc đạt mục đích gì?
Nàng hít sâu một , xoay , ánh mắt lạnh lùng thẳng: “Rốt cuộc Hầu gia điều gì, xin mời rõ ràng.”
“Thân phận Tạ phu nhân thật xứng với nàng. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, lẽ nào nghĩ vì Tạ Cảnh Ngọc ném nàng ở đây ung dung rời ?” Tần Minh Hằng tiến gần nàng: “Hắn sợ để nàng Hầu phủ , sợ nàng đội nón xanh cho , cớ gì nàng sợ ở chung một phòng với ?”
Vân Sơ lùi về phía một bước, tránh né sự áp sát của .
Nàng chỉ cảm thấy vị Hầu gia đông tây, một lời nào chạm đến trọng điểm, nhưng mỗi một câu như đ.á.n.h trúng tâm can nàng.
Nàng cứ ngỡ lĩnh hội ý tứ, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ lưỡng cảm thấy cực kỳ mơ hồ.
“Vân Sơ.”
Tần Minh Hằng gọi thẳng húy danh của nàng.
Vân Sơ nhíu chặt đôi mày liễu, lòng sinh phản cảm sâu sắc, tiếp tục lùi thêm một bước.
Rõ ràng nàng nên dứt khoát lưng rời , nhưng đôi chân thể nhấc lên nổi. Nàng linh cảm Tuyên Võ Hầu còn một vài chuyện riêng tư của nàng, những chuyện cực kỳ hệ trọng.
“Hòa ly , Tạ Cảnh Ngọc hề xứng đáng với nàng.” Tần Minh Hằng một tay tựa lên khung cửa lưng Vân Sơ, một tay chống vách tường, vây nàng trong một gian chật hẹp.
Thính Sương sợ đến nỗi thốt nên lời, vội vàng tiến đến che chắn cho chủ tử.
Tần Minh Hằng vươn tay đẩy Thính Sương xa.
Hắn cúi thấp , kề sát bên tai Vân Sơ, thở nóng ấm phả : “Nếu nàng hòa ly, cũng sẽ hòa ly. Ta nguyện cưới nàng về Hầu phu nhân...”
“Chát!”
Một cái tát vang dội, giòn giã đáp thẳng lên gương mặt Tần Minh Hằng.
Đây là thứ hai Vân Sơ động thủ tát trong kiếp .