Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:17:03
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thỉnh quý độc giả tiếp bộ chương truyện tại phần tiếp theo.

 

Ngay cả bản nàng cũng kinh ngạc vì sự dứt khoát tát thẳng mặt Tuyên Võ Hầu.

 

“Tuyên Võ Hầu, xin Hầu gia tự trọng!” Vân Sơ đẩy mạnh cánh tay đang chặn khung cửa của , bước khỏi ngạch cửa. Nàng nghiêng nửa , ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ngài mới chính là thực sự nên hòa ly. Ngài hề xứng đáng với Hầu phu nhân của !”

 

Nàng dứt lời liền xoay bước . Thính Sương vội vàng đỡ lấy nàng, hai chủ tớ cứ thế bỏ mặc khuôn mặt đang tái xanh vì tức giận của Tần Minh Hằng, thản nhiên rời khỏi hầu phủ.

 

Vừa đến ngoài, xe ngựa biến mất. Sắc mặt Vân Sơ lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Nàng về Tạ phủ mà thẳng tới tiệm băng sắp khai trương.

 

Trần Đức Phúc mua một tòa viện tử lớn, phía là mặt tiền cửa hiệu, phía là kho hàng. Hắn dùng thích xa xôi chưởng quỹ, đặt tên là Băng tiệm Trần thị.

 

Ngày khai trương định trung tuần tháng Năm. Khách đến mua băng đều là những phú quý nhân gia, nên giá băng đẩy lên khá cao, hai lượng bạc một cân. Đợi đến tháng Bảy, giá cả ắt sẽ càng tăng gấp bội.

 

Nàng trao đổi các đề xuất của với Trần Đức Phúc, bàn bạc điều chỉnh giá cả một hồi lâu mới rời khỏi tiệm băng. Bấy giờ vẫn còn sớm. Giữa trưa Vân Sơ chẳng kịp ăn uống gì, nên nàng tìm một tửu lâu, cùng Thính Sương dùng một bữa ngon lành.

 

Dùng cơm xong, hai nhàn nhã uống , cho đến khi ánh chiều tà dần buông.

 

Vân Sơ cũng vội vã hồi phủ, nàng cùng Thính Sương dạo chơi khu chợ đêm kinh thành.

 

Khi đèn lồng mới thắp lên, nhiều tiểu thương đẩy xe bán hàng phố. Kể từ khi xuất giá, Vân Sơ vẫn dịp dạo chơi nơi đây.

 

Nàng thấy chỗ bán diều, thầm nghĩ Du ca nhi ắt hẳn sẽ thích thú. Sau cơ hội cùng thả diều thì thật bao. Nàng thấy tiệm bán tò he bằng đường, nghĩ thầm Trường Sinh nhất định sẽ thích ăn đồ ngọt. Nàng thích nhất dáng vẻ rộ lên ngọt ngào của Trường Sinh. Nàng thấy các quầy đồ gốm, thầm nghĩ nếu hai đứa nhỏ ở đây, nàng nhất định nặn ba mô hình gốm giống bọn họ như đúc...

 

Cứ miên man suy nghĩ như , Vân Sơ mua về một đống lớn đồ vật.

 

Chờ đến khi sắc trời tối đen, Vân Sơ và Thính Sương mới xe ngựa của Trần Đức Phúc trở về Tạ gia.

 

Nàng bước cổng Sanh Cư, Tạ Cảnh Ngọc đợi sẵn.

 

Vân Sơ xuống ghế, lãnh đạm : “Sao phu quân đợi vội vã rời ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc tỉ mỉ quan sát nàng từ đầu đến chân. Trông nàng vẫn giống dáng vẻ khi sáng rời phủ như đúc, nhưng cảm giác chỗ nào đó khác biệt.

 

Ánh mắt dò xét của khiến Vân Sơ lạnh cả lòng. Hóa , vì Tạ gia mà thể chắp tay dâng hiến thê tử của cho một nam nhân khác. Nếu kịp thời nhận sự bất thường, cái kết khi uống hết ngụm đó, thật sự dám tưởng tượng. Thì , ngay từ lúc , Tạ Cảnh Ngọc bắt đầu nham hiểm tính kế nàng. Khi Vân gia còn cường thịnh, dám động chủ ý với , lấy cái lá gan đó!

 

“Sao phu nhân hồi phủ muộn ...”

 

Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi cất lời hỏi.

 

Hắn chuyện đó thực sự xảy . Đồng thời, càng thăm dò xem nàng kẻ chuyện chính là .

Phạm Khắc Hiếu

 

“Cớ gì hồi phủ muộn, phu quân tự vấn chính ?” Vân Sơ thẳng : “Xe ngựa đưa ngài hồi phủ cũng chịu hầu phủ đón . Ta buộc bộ, tất nhiên tốn nhiều thời gian hơn .”

 

Thấy nàng chỉ kích động, Tạ Cảnh Ngọc liền suy đoán nàng hẳn cũng mơ hồ mê man như đêm động phòng hoa chúc năm xưa, hề rốt cuộc xảy chuyện gì. Do đó, nàng cũng sự ti tiện đê hèn của . Hắn nhẹ nhàng thở , mang vẻ áy náy : “Là sai , nên vì công vụ mà sơ suất phu nhân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-92.html.]

 

“Phu thê chúng hà tất những lời .” Vân Sơ vẻ để bụng, lo lắng hỏi: “Tuyên Võ Hầu chấp nhận lời xin của Tạ gia ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Hầu gia sẽ truy cứu chuyện nữa.”

 

Hắn vứt bỏ nhi tử, dâng hiến thê tử, nếu Tần Minh Hằng vẫn cố chấp truy cứu thôi, thì đúng là quá khinh miệt khác.

 

Vân Sơ khẽ một tiếng.

 

Tuyên Võ Hầu nàng cho ăn một bạt tai, chuyện ắt thể qua dễ dàng như .

 

Quả nhiên như Vân Sơ dự đoán.

 

Ngay ngày hôm , nàng Dư đại nhân mắng Tạ Cảnh Ngọc ngay cửa cung. Hơn nữa, ông còn giao bộ công vụ do Tạ Cảnh Ngọc phụ trách cho Viên đại nhân xử lý.

 

Tạ Cảnh Ngọc tuy Vân gia chống lưng nhưng vẫn thể thuận lợi lên Thượng Ngũ Phẩm. Huống hồ, Tạ gia dạo gần đây gây đủ chuyện chê , còn đắc tội với Tuyên Võ Hầu. Trong triều, nhiều đang ngóng chờ xem trò hề lớn hơn nữa. Tạ Cảnh Ngọc cũng là tâm tính cứng cỏi, dù bao nhiêu châm biếm, vẫn sớm tối Thượng triều, từng xin nghỉ một ngày.

 

Bề ngoài chẳng ai Tạ Cảnh Ngọc điều gì bất thường, chỉ gã tiểu tư hầu hạ trong thư phòng của mới chủ tử đập vỡ bao nhiêu chung .

 

“Phụ , đây lẽ là một chuyện .” Tạ Thế An nhặt những mảnh sứ vỡ đất lên, bình tĩnh : “Năm năm qua Tạ gia quá đỗi huy hoàng, Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa ngắm hoa, đó cưới Nhất Phẩm đích nữ nhà tướng. Ngắn ngủi năm năm thăng hai cấp quan, triều đình, thăng quan nhanh như chỉ đếm đầu ngón tay. Bao nhiêu kẻ ghen ghét phụ , hiện giờ phụ giao công vụ trong tay, xem như khiến những kẻ đó như ý nguyện. Phụ cũng coi như nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”

 

Tạ Cảnh Ngọc sa sầm nét mặt: “Tuyên Võ Hầu căn bản ý định buông tha cho Tạ gia.”

 

“Vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là Vân gia tỏ thái độ rõ ràng.” Tạ Thế An trầm giọng tiếp: “Chỉ cần Vân gia nguyện ý kề vai sát cánh với phụ , Tuyên Võ Hầu ắt sẽ ‘ném chuột sợ vỡ đồ’, tất nhiên dám kích động triều thần cô lập phụ nữa.”

 

Tạ Cảnh Ngọc uống cạn chung đặt bàn.

 

Chàng nhờ Vân Sơ đích mặt đến phủ Tuyên Võ Hầu. Chẳng lẽ giờ bảo nàng cầu xin Vân phu nhân đến Tuyên Võ Hầu phủ khuyên giải ?

 

“Không cần cầu cạnh Vân gia xuất đầu lộ diện.” Tạ Thế An lên tiếng: “Phụ , họa phúc vô chừng, nếu chuyện đến nước thì cứ thuận theo tự nhiên mà . Hãy thu liễm mũi nhọn, an phận ngủ đông, chờ đợi thời cơ tiếp theo.”

 

Tạ Cảnh Ngọc đây là con đường duy nhất hiện nay.

 

Rời khỏi thư phòng, Tạ Thế An thở dài.

 

Nói cho cùng, tình nghĩa phu thê giữa phụ và mẫu quả thật quá đỗi nhạt nhòa. Bằng , mẫu nhất định chủ động tay giải quyết khốn cảnh mắt .

 

Chàng về đến viện của thì Hạ thị từ bên cạnh tới, lo lắng : “An ca nhi, khi con tới thôn trang thì hề tin tức gửi về. Con thể xin phụ con cho tới thôn trang chăm sóc thằng bé mấy ngày ?”

 

“Di nương, nếu ngươi thì cứ . ngươi ghi nhớ, một khi rời khỏi đây, thể sẽ còn cơ hội về Tạ phủ nữa .” Tạ Thế An lạnh giọng cảnh cáo: “Ý là, việc ngươi rời cho tất cả chúng . Chi bằng di nương tìm cớ ở hẳn thôn trang luôn .”

 

Hạ thị phản đối theo bản năng: “Con và Phinh tỷ nhi vẫn còn ở Tạ gia, thể rời lúc ? Nếu , chẳng may con và Phinh tỷ nhi cũng gặp tai ương như Duy ca nhi thì …”

 

“Nếu rời khỏi Tạ gia, thì an phận vị di nương của ngươi .” Tạ Thế An mỏi mệt : “Quan lộ của phụ đang gặp cản trở, ngươi đừng đến chọc ngài thêm phiền lòng.”

 

Chàng xoa xoa ấn đường bước trong.

 

 

Loading...