Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:17:07
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mối quan hệ giữa nàng và hai hài tử xem như phơi bày, gặp mặt bọn chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nàng nhẫn tâm xoay ngoài.
Sở Dực đưa nàng ngoài, Ân phu nhân cũng nhanh chóng theo, tránh để ngoài đàm tiếu rằng nàng giữ lễ nghi.
Ra tới cửa phủ, Vân Sơ xoay bái biệt nữa.
“Đa tạ Tạ phu nhân đến.” Sở Dực mở miệng : “Danh sách học sinh Quốc Tử Giám năm nay sẽ tên trưởng tử của Tạ phu nhân.”
Vân Sơ hiểu.
Sau khi Tạ Thế An đỗ đầu, theo lẽ thường sẽ trở thành học sinh của Quốc Tử Giám, nhưng Tạ gia đắc tội Tuyên Võ hầu, Tuyên Võ hầu giữa tác quái, danh ngạch tất nhiên tước đoạt.
bây giờ nàng giúp Bình Tây Vương dỗ dành hai đứa nhỏ, xuất phát từ lòng cảm kích, Bình Tây Vương nguyện ý nhúng tay tranh danh ngạch về cho Tạ gia.
Vân Sơ cúi đầu, đoan trang đáp: "Thần phụ nguyện ý tới đây là vì yêu mến tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa, hề ý đồ lợi dụng hai đứa trẻ để đạt mưu đồ gì. Lời của Vương gia quả thực nhục tấm lòng thần phụ dành cho hai đứa nhỏ. Xin Vương gia thu hồi mệnh lệnh ban ."
Sở Dực khẽ nhíu mày: "Phần thưởng vốn dĩ thuộc về Tạ gia các ngươi."
"Có là may mắn, mất là ý trời. Trên đời , vốn dĩ đồ vật nào thuộc về riêng ai." Vân Sơ thản nhiên cất lời: "Nếu Vương gia thực lòng cảm tạ thần phụ, xin hãy dành nhiều tâm tư cho tiểu thế tử và tiểu quận chúa hơn. Thần phụ xin cáo từ."
Nàng dứt lời, xoay bước lên xe ngựa. Bóng hoàng hôn chạng vạng, cỗ xe của Tạ gia chầm chậm khuất khỏi con ngõ nhỏ.
“Tạ phu nhân quả là một dịu dàng phóng khoáng.” Ân phu nhân kìm mà cảm thán: “Dực nhi, con nên cưới một vợ như .”
Sở Dực lắc đầu: “Cửu mẫu gì ?” Hắn thầm nghĩ, đừng vấy bẩn thanh danh của Tạ phu nhân.
Hắn bước sân, vẫy tay gọi hai đứa trẻ: “Lại đây, chúng về nhà thôi.”
Sở Hoằng Du tình nguyện bước về phía . Đi hai bước, thằng bé chợt nhận đuổi kịp. Quay đầu , thấy Trường Sinh vẫn đang cúi gằm mặt, tự đùa nghịch với đôi bàn tay của . Hai bàn tay nhỏ cứ xoay tít, nhẹ nhàng mở khép như một đóa hoa đang nở rộ. Đây là động tác mà yêu thích nhất, khi nàng cứ chơi như cả ngày trời, trông vô cùng đáng sợ.
Thằng bé bước nhanh tới, lớn tiếng gọi: “Trường Sinh! Về nhà mau!”
Nghe thấy tiếng động, tiểu cô nương ngơ ngác ngẩng đầu. Con ngươi đen nhánh chuyển động chậm rãi, mãi đó nàng mới nắm lấy tay ca ca, về phía Sở Dực.
Lồng n.g.ự.c Sở Dực chợt nhói lên. Mới nãy, Trường Sinh vẫn còn là một tiểu cô nương hoạt bát, lanh lợi bao. Tạ phu nhân , con bé trở về bộ dạng ngây ngốc đây, cứ như mà thất thần, dường như thấy âm thanh của thế giới bên ngoài, cũng chẳng hề bất kỳ phản ứng nào.
Sở Dực xổm xuống: “Trường Sinh, phụ vương bế con nhé.”
Tiểu cô nương nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Hoằng Du, thèm liếc mắt .
Hắn khẽ thở dài: “Con mèo mà phụ vương đồng ý cho con nuôi về tới Vương phủ . Về nhà bây giờ là con sẽ thấy ngay.”
Ánh mắt của Sở Trường Sinh chợt một tia d.a.o động. Nàng chậm rãi vươn bàn tay nhỏ xinh về phía Sở Dực.
Hắn lập tức ôm nữ nhi bé bỏng lòng.
Trong thế giới của con bé từ đến nay chỉ ca ca và mèo con, hiện tại thêm một Tạ phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-96.html.]
[]
Hắn cất lời: “Trường Sinh, Du ca nhi, phụ vương quyết định sẽ tìm mẫu phi cho các con, hai đứa cùng phụ vương tuyển chọn nhé.”
“Để Vân di mẫu phi của bọn con !” Sở Hoằng Du mừng rỡ : “Con và Trường Sinh đều thích Vân di, phụ vương cũng sẽ thích thôi ạ.”
Sở Dực nhàn nhạt : “Nàng gả chồng , chọn khác .”
“Nàng thể tái giá ?” Sở Hoằng Du trông mong hỏi: “Con thực sự thích Vân di.”
Sở Dực trầm mặc, gì thêm.
Hắn nhớ năm mười lăm tuổi, theo Vân tướng quân xuất chinh. Khi , nàng chỉ mới hơn mười tuổi, tường thành tiễn đưa đoàn quân. Năm năm , theo Vân tướng quân khải hồi triều. Vừa về tới kinh thành, theo tướng quân đến Vân gia, uống rượu xuất các của nàng.
Nàng cứ như mà gả . Quả thực, quá nhiều chuyện kịp tính toán, cũng chẳng còn cách nào tính toán nữa.
Khi tia nắng chiều cuối cùng tan hết, Vân Sơ cũng trở về Tạ gia.
Nhóm nha lục tục mang bữa tối lên. Đến lúc dùng cơm xong, sắc trời tối đen như mực.
Phạm Khắc Hiếu
Nàng trở về phòng, một bộ y phục gọn gàng, cùng Thu Đồng sân luyện tập vài chiêu thức cơ bản. Luyện nửa canh giờ, nàng đổ đầy mồ hôi.
Thính Tuyết dặn dò bà tử nấu nước ấm, chuẩn bồn tắm cho Vân Sơ, còn rải thêm một ít cánh hoa khô ướp hương bồn nước.
Lúc Vân Sơ đang cởi y phục, Thính Phong đến báo: “Phu nhân, Đại nhân và Đại thiếu gia tới.”
Nàng khẽ nhíu mày. Đã tối mịt thế , hai đó còn tìm đến gì? chợt nhớ mấy lời Bình Tây Vương , nàng đoán chừng việc liên quan tới danh ngạch Quốc Tử Giám.
Nàng hề nao núng, thản nhiên dặn dò: “Cứ với họ đang tắm, chuyện gì thì đợi sáng mai hẵng bàn.”
Thính Phong gật đầu, lui xuống.
Vân Sơ tựa bồn tắm, tiện tay cầm một quyển sách lên . Nàng chờ đến lúc nước nguội lạnh mới dậy.
Thính Sương phía cẩn thận lau khô mái tóc cho nàng, đợi tóc khô ráo hẳn thì khoác thêm áo ngoài, nàng tựa lưng giường tiếp tục sách.
Dạo gần đây nàng ngủ ngon, đến giờ Hợi mới thể miễn cưỡng giấc ngủ. Trước khi ngủ, nàng thường một vài quyển sách tạp nham để thư giãn tâm trí.
“Phu nhân, Đại nhân và Đại thiếu gia vẫn chịu rời .” Thính Phong bước , hạ giọng : “Phu nhân gặp họ ?”
Vân Sơ trào phúng. Vừa xảy chuyện vội vàng chạy tới tìm nàng, quả thực xem nàng như cọng cỏ cứu mạng . Một đại nam nhân hai mươi tám tuổi, gặp chuyện là chỉ chạy tới tìm thê tử—nàng quả thực khinh thường Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng đặt sách xuống, khoác thêm áo choàng bước thiên thính: “Phu quân và An ca nhi đến muộn như , liệu chuyện gì quan trọng chăng?”
Nàng bước , Tạ Cảnh Ngọc ngửi thấy hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về riêng nàng. Hắn cố kìm nén sự nôn nóng trong lòng, mở miệng : “Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi là của , chẳng qua chuyện thực sự vô cùng quan trọng.”
Tạ Thế An tiếp lời: “Vốn dĩ con thể Quốc Tử Giám sách, nhưng vì Tuyên Võ hầu ở giữa gây khó dễ, phụ Tế tửu của Quốc Tử Giám gạch tên con khỏi danh sách.”
“Có chuyện như ?” Vân Sơ lộ vẻ giận dữ: “Tuyên Võ hầu ức h.i.ế.p khác như ? Duy ca nhi hủy hoại, tiếp tục nhắm An ca nhi? Hơn nữa Thế tử Tuyên Võ hầu chỉ là trầy da một chút, cớ gì Tạ gia trả giá đắt như ? Phu quân, chuyện sớ con thượng tấu , tin Hoàng Thượng sẽ mặc kệ việc !”