ĐÍCH NỮ KHÔNG DỄ CHỌC - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-07-02 15:23:34
Lượt xem: 383
Khi phu quân Trần Du của ta công khai tuyên bố muốn cưới Thứ tỷ ( tỷ tỷ do di nương sinh ra) làm Bình thê, tất cả mọi người đều khuyên ta nên rộng lượng.
Ta đáp: "Hoặc nạp nàng ta làm thiếp, hoặc là Hòa ly. Bình thê à, đừng mơ tưởng."
Cả gia đình đều giận dữ trừng mắt nhìn ta, nói ta không có lòng bao dung, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không thể dung thứ.
1
Mẹ chồng lạnh lùng nói: "Ngươi về đây đã hơn ba năm, dưới gối vẫn không con, đã phạm Thất xuất, chưa đưa cho ngươi một tờ hưu thư là Trần gia ta nhân từ. Nay chẳng qua chỉ muốn nâng Đại Lý thị làm Bình thê, ngươi lại cứ không tha, thật là không biết điều."
Ta đường đường là Đích nữ Lý gia, gả vào Trần gia làm chính thê, vậy mà nay lại bị xếp sau Thứ nữ, bị gọi là Trần phu Tiểu Lý thị.
Trần gia quả thực chẳng màng luân thường đạo lý, trong lòng ta cười lạnh liên tục.
Mẹ chồng Trần gia bệnh tật quanh năm, từ khi ta gả vào Trần gia, ta đã tận tâm tận lực phụng dưỡng bà. Ngoài việc ba bữa một ngày chăm sóc tỉ mỉ, ta còn mời danh y đến khám chữa, nhờ vậy mà cơ thể bà dần hồi phục.
Bệnh của mẹ chồng không nên ăn nhiều cá thịt, phù hợp với trà xanh thức ăn thanh đạm. Mặc dù vậy, ta vẫn tìm mọi cách làm cho món ăn ngon miệng, nhưng mẹ chồng dường như không lĩnh tình, thường xuyên phàn nàn với Trần Du rằng ta cắt xén khẩu phần của bà.
Sau khi Thứ tỷ đến, nàng ta lại lén lút sau lưng ta đưa thức ăn ngon cho Lão thái thái, hôm nay cá kho hoa quế, ngày mai thịt Đông Pha, ngày kia chân giò pha lê. Ta vì chuyện này không ít lần nổi giận với Thứ tỷ, nhưng lại khiến Lão thái thái càng thêm không vui.
Bà cho rằng ta keo kiệt mấy đồng bạc đó.
Mẹ ruột ta mất sớm, khi gả về Trần gia, ta cũng thật lòng xem Lão thái thái như mẹ đẻ mà đối đãi. Cứ đà này, không biết thân thể bà có thể chống đỡ đến bao giờ.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-khong-de-choc/chuong-1.html.]
Thấy ta không lên tiếng, Tiểu cô tử Trần gia đứng bên cạnh liếc xéo ta một cái: "Nhị tẩu, không phải muội nói tẩu, ngày thường tẩu tác oai tác phúc, khiến cả nhà đều phải nghe lời tẩu thì thôi đi, nay Nhị ca cùng lắm chỉ muốn cưới một vị Bình thê, tẩu lại còn giương giương tự đắc thế này, nói ra ngoài người ta thật sự sẽ cười Nhị ca muội không giữ nổi phu cương, ngày ngày phải nhìn sắc mặt phu nhân mà sống, sau này con cháu Trần gia muội còn nói chuyện cưới hỏi thế nào được?"
Trần Du nghe lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tiểu cô tử mới mười sáu tuổi, đã đến tuổi nói chuyện cưới hỏi.
Ta sớm đã nhờ các phu nhân quen biết giúp xem xét mối nào phù hợp. Năm kia có một mối tốt là nhánh chi thứ bên Tống gia ở Kinh thành, tuy không phải Đích chi, nhưng phụ thân của nam phương đã làm quan đến Ngũ phẩm, nghe nói lần này trị thủy có công, triều đình đã có ý điều ông ấy về Kinh thành nhậm chức, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa, thiếu niên Tống gia đó bản thân cũng rất cầu tiến, chính trực, gia phong môn đệ đều không có gì để chê.
Nhưng nào ngờ mẹ chồng ta vừa định đưa Canh thiếp cho bà mối thì Tiểu cô tử liền xông ra đuổi người đi, rồi mắng nhiếc ta độc ác tâm địa, muốn chia rẽ nàng ta với Tưởng Sinh.
Tưởng Sinh?
Lúc đó ta ta mới biết, Tiểu cô tử đã sớm lén lút qua lại với Tưởng Sinh, một Tú tài nghèo thuê nhà cạnh phủ ta.
Tưởng Sinh tuy gia cảnh thanh bần, nhưng đã sớm đỗ Tú tài, thuê trạch viện ở ngõ bên cạnh Trần gia làm Tư thục, vừa dạy học vừa chuẩn bị Khoa khảo.
Vốn dĩ Tưởng Sinh có ý với Tiểu cô tử, thì cứ việc quang minh chính đại đến cầu hôn, bất kể thành hay không, đều là đường đường chính chính.
Lén lút qua lại thế này thì ra thể thống gì, Danh tiết quan trọng với một nữ tử đến mức nào, là người đọc sách Tưởng Sinh không thể không biết.
Từ tận đáy lòng ta có chút coi thường Tưởng Sinh, mỗi lần khuyên nhủ Tiểu cô tử cắt đứt quan hệ với hắn, nhưng đổi lại chỉ là sự thù hằn của Tiểu cô tử dành cho ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngược lại, Thứ tỷ đến rồi, thường xuyên che đậy, tạo cơ hội cho Tiểu cô tử và Tưởng Sinh gặp mặt. Hai người họ biết ơn Thứ tỷ bao nhiêu thì lại oán hận, ghét bỏ ta bấy nhiêu.