Quả nhiên đúng như dự đoán.
Tôn lão đại con gái, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “A Uyên, con nhóm lửa , để cha nấu cơm.”
Tạ Ngọc Uyên : “Cha, con chỉ giúp cha hôm nay thôi, mai con qua nhà Trương lang trung việc .”
“Nương mày, nhảm gì thế!”
Lưu Thị lập tức phắt dậy, giống ngất xỉu?
“Trương lang trung thể để ngươi việc cho ông , ban ngày ban mặt mà dám mơ ?”
Ai mà chẳng Trương lang trung là keo kiệt, sợ khác học lỏm nghề, mất miếng ăn của . Con trai thứ hai của trưởng thôn còn mang cả mấy lượng bạc đến cầu xin, đầu gối đập sưng cả lên chỉ mong nhận phụ việc nhưng .
Tiếng của Lưu Thị Tôn lão nương cũng bước .
“A Uyên, con linh tinh gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tổ mẫu, con nhóc đầu óc chẳng khác gì nương nó, chả hiểu chuyện gì cả.” Tôn Lan Hoa bĩu môi, khinh khỉnh.
Tôn lão đại lạnh lùng cháu gái, sang hỏi con gái: “A Uyên, thật ?”
“Tất nhiên là thật.”
Tạ Ngọc Uyên thoáng giễu cợt.
“Trương lang trung còn sẽ trả con năm đồng mỗi tháng. Lan Hoa tỷ, nương tỷ đang mang bầu, việc nhà chắc tỷ nhiều hơn . Muội còn kiếm tiền cho nhà .”
Tôn Lan Hoa nhạo: Tiểu tiện nhân đúng là điên thật .
Lưu Thị cũng khẩy: Nương điên, con cũng điên, Tôn gia biến thành cái ổ điên mất thôi.
Tôn lão nương thì thầm nghĩ: Nếu tiểu tiện nhân mà kiếm năm đồng mỗi tháng, bà đây gọi nó là tổ tông cũng .
Tạ Ngọc Uyên kỹ biểu cảm của cả ba , bước tới đưa cho Tôn lão nương tờ giấy: “Tổ mẫu, đây là giấy cam kết của Trương lang trung.”
Tôn lão nương chữ, cả nhà chỉ Tôn Phú Quý là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-trung-sinh-nhan-sinh-khoai-y/chuong-12.html.]
Bà lập tức kéo từ trong thư phòng , nôn nóng hỏi: “Đại tôn tử, con xem gì?”
“Thuê A Uyên hầu, mỗi tháng năm đồng, chuyện gì Tổ mẫu?” Tôn Phú Quý ngơ ngác .
“Ôi trời ơi, tổ tông của đây !” Tôn lão nương mừng rỡ, đến nỗi thấy cả mắt.
Tôn gia sắp phát tài !
“Tổ mẫu, ai tờ giấy thật giả, lỡ , chẳng thiên hạ sẽ mặt chúng ?” Tôn Lan Hoa khẩy.
Vừa dứt lời, Tôn lão nương vỗ mạnh đùi một cái.
“Tạ Ngọc Uyên, thật cho , giấy thật ? Nếu dám lừa , bẻ gãy chân ngươi.”
Tạ Ngọc Uyên giả vờ sợ hãi, nép lưng cha, cúi đầu dám .
Tôn Lan Hoa khẽ đầy ẩn ý: “Muội , nhà nghèo chứ thể dối bừa .”
“Phải đấy, suốt ngày bừa, ai dạy ngươi thế hả!” Lưu Thị chế nhạo, càng tỏ vẻ đắc ý.
Tạ Ngọc Uyên vẻ sợ hãi, kéo áo cha: “Cha, con dối, tin thì qua hỏi Trương lang trung .”
“Đại bá, để con hỏi.”
Nói , Tôn Phú Quý lập tức chạy . Chỉ vài phút , thở hổn hển chạy trở về.
“Trương… Trương… Trương lang trung , sáng mai giờ Dần ba khắc, ông cháo nóng với bánh khoai, chậm một chút là trừ tiền công.”
Nghe đến đây, mặt mày nương con Lưu Thị tối sầm như đưa đám.
Còn Tôn lão nương thì tươi như hoa, Tạ Ngọc Uyên cứ như đang thấy thần tài.
Năm đồng một tháng, mười tháng là năm mươi đồng, một năm là cả một món tiền lớn!
Bà lập tức vung tay giáng cho Tôn Lan Hoa một cái tát quát.
“Miệng ch.ó nhả ngà voi, còn mau cho lợn, cho gà ăn, giặt giũ, nấu cơm. Việc nhà xong thì khỏi ăn!”
Tôn Lan Hoa ôm má, liếc Tạ Ngọc Uyên đầy căm phẫn.
Tạ Ngọc Uyên nhếch mép, chẳng mảy may để ý đến ánh mắt đó, cúi đầu khẽ: “Cha, Lan Hoa tỷ con chằm chằm thế , chắc là vui khi con kiếm tiền về cho nhà .”