Giả dối chung quy thể thành sự thật, dù tự lừa dối , nhưng thực tế thế nào nàng cũng thể chối cãi ?
Người duy nhất Ung Vương điện hạ thực sự để trong lòng, chỉ Thẩm Lương Vi mà thôi?
Thảo nào Tình Nhu quận chúa năm bảy lượt phát điên...
Trong lòng nhen nhóm chút ghen tị, Thẩm Lương Dung liền : “Muội và Chiến Vương điện hạ thật là cầm sắt hòa minh nha! Mới xa một chút nhớ thương như .”
Nói xong còn tinh nghịch nhướng mày, che miệng khúc khích.
Nàng vui vẻ thậm chí ẩn ý cố tình tỏ mật, nhưng lọt tai Thẩm Lương Vi, ánh mắt nàng lạnh .
Cầm sắt hòa minh?
Cầm sắt hòa minh dùng như ? Từ ngữ vốn dùng để hình dung đạo vợ chồng hòa hợp lúc dùng cho nàng và Tiêu Cảnh Dụ, thế nào cũng thấy ý .
Tuy nàng đính hôn với Tiêu Cảnh Dụ, lúc vì chân của Tiêu Cảnh Dụ mà cố ý qua phủ chăm sóc, nhưng chăm sóc là một chuyện, “cầm sắt hòa minh” là chuyện khác.
Thẩm Lương Vi , ngước mắt Thẩm Lương Dung: “Đại đường tỷ và Ung Vương điện hạ mới thật sự là cầm sắt hòa minh đấy!”
Lời Thẩm Lương Dung thích , mặt lập tức lộ nụ .
Lại thấy Thẩm Lương Vi “Ui cha!” một tiếng, vẻ mặt vô cùng ảo não xin ngượng ngùng : “Là nhất thời suy nghĩ chu lỡ lời, cầm sắt hòa minh là về vợ chồng chung sống hòa hợp, hữu tình hữu ý. Đại đường tỷ là trắc phi, nên dùng từ . Muốn cũng nên là Tình Nhu quận chúa và Ung Vương điện hạ mới !”
Nụ mặt Thẩm Lương Dung lập tức cứng đờ.
Thẩm Lương Vi nàng , tiếp tục : “Đều tại đại đường tỷ đúng, cũng sai theo. Đại đường tỷ cũng đừng ở bên ngoài ăn lung tung nha. Ta thì , chứ tính tình Chiến Vương điện hạ, lắm ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-644-cam-sat-hoa-minh.html.]
Trong lòng Thẩm Lương Dung rùng , theo bản năng nghĩ tới Tình Nhu quận chúa.
Khi chạm đôi mắt đen láy của Thẩm Lương Vi, tim nàng vô cớ đập loạn nhịp, thế mà dám nàng, gượng : “Muội yên tâm, ... thể ăn lung tung ở bên ngoài chứ...”
Thẩm Lương Vi , “Đại đường tỷ xưa nay là thông minh, tự nhiên sẽ chuyện hồ đồ.”
Thẩm Lương Dung nổi nữa.
Vào phòng, khí giữa hai em Tiêu Cảnh Dụ và Tiêu Cảnh Hoài vẫn cứ là lạ.
Tiêu Cảnh Dụ vẫn giữ bộ dạng lười biếng buồn chuyện với Tiêu Cảnh Hoài, phong độ nhẹ nhàng mà Tiêu Cảnh Hoài cố gắng xây dựng cũng sắp giữ nổi nữa.
Tiêu Cảnh Dụ càng nhẫn nại đến cực điểm, lười biếng : “Bổn vương lúc buồn ngủ, nghỉ ngơi một chút, việc gì các nên về ?”
Cái thứ gì ? Sáng sớm ngày chạy tới khó chịu ngột ngạt, còn điều.
Chào hỏi, xin xong thì nên mau cút cho ?
Ai bảo ngươi xuống là dính chặt thế?
Nói hươu vượn một tràng dài, thật tưởng ngươi bày vẻ mặt quan tâm ân cần thì bổn vương sẽ tin là ngươi quan tâm bổn vương, bổn vương sẽ cảm động ?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lời trong lời ngoài còn quên khoe khoang cảm giác ưu việt, ý đồ lôi kéo bổn vương về phe ? Ha hả, ngươi xứng ...
Tiêu Cảnh Hoài nhẫn nhịn cả buổi sáng thái độ lười biếng đáp thèm để ý của Tiêu Cảnh Dụ sớm sắp đến giới hạn, lúc Tiêu Cảnh Dụ thế mà trực tiếp đuổi , chuyện mà còn nhịn thì còn chuyện gì nhịn nữa!
Tiêu Cảnh Hoài suýt chút nữa tức nổ phổi, sắc mặt lập tức khó coi, dứt khoát cũng lười nặn nụ , bèn dậy cứng nhắc : “Vậy bổn vương quấy rầy đường nữa. Lần bổn vương đến thăm đường .”