Tâm trạng Thẩm Hoằng Tuân lúc mới khá hơn chút, : “ mà khi ở phủ Chiến Vương, nhất đừng việc gì cũng phiền trong phủ đó. Rốt cuộc, là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm chúng , tiểu thư nhà họ Thẩm sự kiêu hãnh và rụt rè của , chúng tự lo liệu cũng , cần dựa dẫm khác.”
Thẩm Lương Vi tán thành, ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thẩm Hoằng Tuân gật đầu vui vẻ.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, mặc kệ ám chỉ bóng gió thế nào đều vô dụng, rốt cuộc cũng chọc giận Thẩm Hoằng Tuân.
Hôm nay khi Thẩm Hoằng Tuân đến đón Thẩm Lương Vi, nén giận trong lòng, mặt biểu cảm rằng chút việc chuyện riêng với Chiến Vương điện hạ.
Ám chỉ bóng gió gì đó, thèm chơi nữa.
Hắn thẳng vấn đề, dứt khoát dõng dạc, tên tổng thể giả vờ giả vịt nữa chứ?
Nếu còn giữ thể diện, liêm sỉ, thì nên tiếp tục như ...
Tiêu Cảnh Dụ Thẩm Hoằng Tuân gặp riêng , đầy ẩn ý, sai mời , cho lui tả hữu.
Hắn sớm chuyện riêng với , vị , cũng vô hại như vẻ bề ngoài.
Kiếp , cũng nên việc lớn a.
Tuy rằng kiếp cũng liên thủ với , nhưng bất ngờ , hai dường như đều thể đoán tâm tư của đối phương, khi tay phối hợp ăn ý đến lạ thường.
Nếu hai phối hợp ăn ý đến mức thiên y vô phùng, Tiêu Cảnh Hoài dễ dàng tiêu đời như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-648-tham-hoang-tuan-gat-dau-cuoi-vui-ve.html.]
Kiếp , sẽ cho phép Tiêu Cảnh Hoài lên ngai vàng, Tiêu Cảnh Nghiệp càng đừng hòng nghĩ tới.
Vị trí đó, vốn dĩ nên là của . Hắn chẳng những lấy vị trí vốn thuộc về , mà còn lấy một cách quang minh chính đại.
Kiếp từng hợp tác với Thẩm Hoằng Tuân, kiếp ngược thể liên thủ.
Tin rằng hai liên thủ, uy lực nhất định kinh thiên động địa.
Thẩm Hoằng Tuân hành lễ, thần sắc ôn hòa, vô cùng khách sáo chào hỏi, quan tâm sức khỏe Tiêu Cảnh Dụ.
Hàn huyên vài câu thấy khí hòa hợp nhẹ nhàng, lúc mới : “Khụ khụ, Vương gia, Vi Nhi tuy đính hôn với Vương gia, nhưng rốt cuộc vẫn thành , ngày nào cũng chạy đến phủ Vương gia thế , rốt cuộc cũng khiến đàm tiếu. Vương gia phận cao quý, tự nhiên ai dám gì ngài, nhưng đối với Vi Nhi, những kẻ mồm miệng độc địa, lời e là dễ ... Rốt cuộc là của thần, thần thể suy nghĩ cho nhiều hơn.”
“... Thần thấy tinh thần sắc mặt Vương gia tệ, chắc hẳn hồi phục , hẳn là cần để Vi Nhi qua phủ chăm sóc nữa nhỉ? Muốn chăm sóc , phủ Vương gia thiếu chứ...”
Tiêu Cảnh Dụ mặt đổi sắc thao thao bất tuyệt, cuối cùng gật đầu, mỉm : “Tam ca cũng lý, bổn vương thể bỏ mặc Vi Nhi.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tam ca? Vi Nhi?
Thẩm Hoằng Tuân lời cho nghẹn họng —— trong lòng trợn trắng mắt, khóe miệng giật giật, Chiến Vương điện hạ thật đúng là coi là ngoài a, ai là tam ca của ?
Còn nữa, dựa mà gọi Vi Nhi là Vi Nhi a, Vi Nhi là cái tên để gọi lúc ? Không đúng, gọi như cũng thích hợp, gọi thế chẳng chút dáng vẻ và phận Vương phi nào cả.
“Sau , cứ ba ngày đón Vi Nhi qua phủ một , Tam ca thấy thế nào? Vi Nhi rốt cuộc sang năm sẽ gả cho bổn vương, bổn vương hiện giờ ở chung với nàng nhiều hơn, đối với việc vun đắp tình cảm đôi bên cũng lợi ? Chắc hẳn Tam ca cũng mong bổn vương và Vi Nhi khi kết hôn tình cảm hòa thuận chứ?”
Thẩm Hoằng Tuân: “......”