Trong lòng Thẩm Hoằng Tuân chút chua xót, cũng chút uất ức.
Muội của , còn kịp cưng chiều bao lâu, sắp trở thành vợ . Nghĩ đến thật sự chút cam lòng.
mà, cũng thể thừa nhận, lời của Chiến Vương điện hạ... lý!
Xét về lý trí mà , chẳng là như ? Hắn tự nhiên là mong và phu tình cảm hòa thuận, cầm sắt hòa minh.
“Còn về những kẻ mồm miệng độc địa ,” Tiêu Cảnh Dụ nhạt, vô cùng khinh thường nhướng mày : “Phàm là kẻ nào dám , bổn vương tuyệt đối sẽ tha thứ. Huống hồ, bản lĩnh và thủ đoạn của Tam ca, bổn vương cũng khâm phục, chừng còn đến lượt bổn vương tay, Tam ca cũng giải quyết xong xuôi chứ!”
Trong lòng Thẩm Hoằng Tuân rùng , cứ cảm thấy lời của dường như ẩn ý gì đó, lập tức cảnh giác: “Vương gia đây là... ý gì?”
Tiêu Cảnh Dụ : “Ý là, tâm tư của bổn vương và Tam ca giống , đều che chở cho Vi Nhi, thành thật để Vi Nhi chịu nửa điểm oan ức, đem những gì nhất thế gian trao cho Vi Nhi, bởi vì nàng xứng đáng.”
Tim Thẩm Hoằng Tuân đập mạnh một cái, vì , cảm thấy lời dường như cũng ẩn ý.
“Lời thần tán thành, rốt cuộc Vi Nhi là ruột thịt của thần, thần và cha đều vô cùng yêu thương xót xa cho . Đặc biệt là... cũng sợ Vương gia chê , việc trong nhà mà, Vi Nhi từ nhỏ đáng thương, bề ngoài thì nuôi nấng, nhưng thực chất chịu nhiều oan ức. Mỗi khi nghĩ đến điều , cha càng đau lòng hối hận khôn nguôi, càng nỡ để chịu thêm nửa điểm oan ức nào. Vương gia thể nghĩ như , trong lòng thần cảm kích, cha cũng sẽ cảm kích.”
“Chỉ mong Vương gia tương lai cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ lời .”
“Điều Tam ca cứ yên tâm!” Tiêu Cảnh Dụ : “Đời của bổn vương chỉ một Vi Nhi, tuyệt đối sẽ lòng đổi . Có nàng là đủ !”
Thẩm Hoằng Tuân , “Nếu thực sự như , thì thần vô cùng cảm kích.”
Ý tứ của sự cảm kích , tự nhiên là coi như nhà, nhà trong bất cứ cảnh nào.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Hoằng Tuân như , bỗng : “Vương gia , Vi Nhi xứng đáng với những gì nhất thế gian , , lời là ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-649-loi-nay-cua-chien-vuong-dien-ha-rat-co-ly.html.]
Không trách Thẩm Hoằng Tuân nghĩ nhiều.
Hắn, bề ngoài trông ôn nhuận như ngọc, là một giai công t.ử phong lưu, bất kể khi đều khiến cực kỳ thiện cảm, nhưng chính rõ trong xương cốt là loại nào.
Mấy câu của Tiêu Cảnh Dụ, thật sự khiến cảm thấy ẩn ý, cứ cảm giác như đang thăm dò điều gì đó.
Huống hồ, phận Tiêu Cảnh Dụ đặc biệt, nếu từng bước một, nhà càng ngày càng nhiều vướng mắc với , còn năm bảy lượt cứu, thì căn bản gả cho .
Gả cho chẳng khác nào gả cho rắc rối.
Tuy mắt rắc rối gì, nhưng cũng chỉ là mắt mà thôi.
Thiên Diệu Đế cũng sẽ băng hà, thiên hạ sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tay con trai ông .
Bất kể đứa con trai nào của ông lên ngôi, quan hệ với Tiêu Cảnh Dụ đều chẳng gì!
Cho dù Tiêu Cảnh Dụ năng lực đến , cũng chỉ là một Vương gia, thể đấu Thiên t.ử ?
Có thể đấu Thiên t.ử ?
Nếu thể, thì ?
Thẩm Hoằng Tuân quan tâm đến , quan tâm là Thẩm Lương Vi.
Hắn tương lai lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, như thì quá t.h.ả.m .
Nàng tuổi nhỏ mụ già độc ác nuôi bên , chịu đủ uất ức, chỉ mong nàng tương lai bình an, thuận lợi, nàng gặp bất kỳ nguy cơ t.a.i n.ạ.n nào nữa.