Hoặc là, nếu nàng điền trang, thì cho nàng ít vốn, mua mười mấy mẫu ruộng, hoặc nếu nữ công thì giới thiệu phường thêu công.
Thế cũng coi là cứu cứu cho trót chứ?
nếu nàng cái gì cũng chịu, sống c.h.ế.t đòi ở trong phủ, thì đích thị là rắp tâm bất lương.
Đã ý đồ , thì đừng trách bà khách khí.
Loại như , chắc chắn dám mơ tưởng chính thê của con trai bà, hơn phân nửa là .
với tâm tính đó, dù là , bà cũng quyết cho phép.
Thẩm đại phu nhân cắt đứt đề tài , cùng Thẩm đại lão gia sang hỏi chuyện Tây Bắc.
Tây Bắc mấy năm nay chung thái bình. Hoàng đế nước Ung Hồ hiện còn nhỏ tuổi, Nhiếp chính vương nắm quyền, thái độ đối với Đại Tần tương đối hòa hoãn, mắt động thái tranh chấp lớn nào.
Tuy nhiên, Ung Hồ vốn xảo trá, lật lọng, ai sự hòa khí là thật giả?
Tóm chỉ cần Ung Hồ còn tồn tại, còn thế lực lớn mạnh, thì chẳng khác nào con hổ ngay cạnh giường Đại Tần, mối đe dọa vẫn luôn hiện hữu.
Quách Đại tướng quân cũng vì thế mà dám lơ là cảnh giác.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Hoằng Lâm về kinh, lẽ cũng chẳng ở bao lâu .
dù thì cũng sang năm mới .
Thẩm đại phu nhân trong lòng lúc mới thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Một lát đến chuyện trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-707-cuu-nguoi-cuu-cho-trot.html.]
Biết những hành động quái đản của Thẩm lão thái thái cùng nhị phòng, tam phòng, thế thực sự của phụ , Thẩm Hoằng Lâm kinh ngạc tức giận. Hắn chỉ hận lúc đó ở nhà, thể cùng cha vượt qua những sóng gió . Tim như thắt , đầu óc choáng váng vì những biến cố dồn dập!
Cũng may, chuyện qua, và tất cả, đại phòng của họ vẫn bình an bên ...
Đêm khuya, Thẩm Lương Vi trở về nghỉ ngơi.
Nghĩ đến cha và hai vị trưởng còn chuyện cần bàn, liên quan đến triều chính, họ sẽ để một tiểu nha đầu như nàng xen , nên nàng xin phép lui về .
Vừa đến cửa viện Xuân Đằng, Thẩm Lương Vi liền thấy Giả ma ma đang đó xoa tay, vẻ mặt do dự, thôi, trông khó xử.
Nàng liền hỏi: "Giả ma ma thế? Sao muộn thế còn đến tìm nương ?"
"Nhị tiểu thư!" Giả ma ma thấy nàng vội bồi hành lễ, thoáng do dự : "Thôi, chuyện lão nô với Nhị tiểu thư cũng thế. Là chuyện về vị Diêu cô nương , mà tự dưng . Tiếng tuy nhỏ, nhưng lão nô thấy phòng khách còn sáng đèn nên định qua hỏi xem cần nước gì , ai ngờ bắt gặp cô nương đang gạt lệ. Lão nô cũng chuyện gì, nên bẩm báo lão gia phu nhân , dù cũng muộn thế ... nhỡ ..."
Nhỡ chuyện gì thật thì ?
Dù Diêu Ngọc cũng là khách, khách khứa nửa đêm trong phòng chuyện lành gì. Nhỡ chuyện gì , lỡ dở thì ?
nếu báo, thì quả thực muộn.
Thẩm Lương Vi ngẫm nghĩ về điệu bộ của Diêu Ngọc cùng những toan tính khả năng nàng đang ấp ủ, trong lòng liền hiểu vài phần.
Nàng thầm lạnh, vị , xem cũng cùng một giuộc với Dung Tú Nhi, là loại "giúp một bát cơm tạo ân, gánh một gánh gạo thành thù"!
Tại ? Cảm thấy bản ủy khuất chứ !
Cảm thấy Thẩm gia đối xử , đủ nhiệt tình, coi nàng là nhà, thế chẳng là tủi ?
Nếu , thật sự chẳng lý do gì để ngày đầu tiên đến khách trốn trong phòng lóc cả.