Ta vẫn nhớ rõ, khi  Lưu Uyển Tình bàn mưu tính kế  buộc Tiêu Lưu tới cửa từ hôn, đổi sang cưới nàng , kẻ hô hào hưởng ứng to tiếng nhất chính là Lưu Cẩm Châu.
 
Những ngày  mặc kệ  chuyện, chỉ  phong thanh chứ  chạm mặt   còn đỡ, trong lòng  còn  thể tạm yên để chờ xem náo nhiệt.
 
 hôm nay gặp  , trong n.g.ự.c  liền dấy lên oán hận, tay ngứa ngáy, chỉ hận  thể tát cho   mấy cái thật nặng.
 
Bao năm nay, vì mẫu    quản việc trong nhà,  cứ  giữ  trong phủ hết năm  sang năm khác.
 
Đến nay   mười bảy, một tiểu thư đến tuổi trưởng thành .
 
Hôn sự cùng Tiêu Lưu lẽ  năm nay  thành, Tiêu gia giàu sang hiển quý, coi như trả  cho kẻ  chậm trễ lỡ tuổi là  chút thể diện.
 
Vậy mà chính tay các    phá hỏng, còn dùng cách thức nhục nhã nhất để hạ bệ .
 
Bọn họ   trẻ con  hiểu sự đời,     một nữ tử đến tuổi , nếu  từ hôn, sẽ  đối mặt với điều gì?
 
Thế nhưng bọn họ vẫn cứ , mặc kệ ân tình bao năm yêu thương che chở của .
 
Trong lòng  căm hận Lưu Cẩm Châu.
 
Cũng như năm xưa      thấy , bây giờ  cũng     .
 
Lưu Cẩm Châu hiển nhiên cũng nhận  điều đó,    ngoài bức tường viện cao, cao giọng gọi , giọng điệu lộ  vài phần lúng túng:
 
“Đại tỷ! Gần đây  vẫn  theo lời dạy   của tỷ mà chăm chỉ  sách, nay  chỗ   hiểu nổi,   đại tỷ  thể như xưa chỉ điểm cho  ?”
 
Nghe , cơn tức trong  bốc thẳng lên tận đỉnh đầu, chân vốn đang bước  phòng lập tức khựng , mấy bước vòng  góc tường, nhấc lên một viên gạch xanh nặng trịch, trong lòng  ngầm tính toán vị trí   đang .
 
Lục Nhu và Hỏa Thược vội vàng một trái một  níu tay , khuyên can hết lời.
 
Cuối cùng,  ánh mắt van nài của các nàng,  mới buông viên gạch xuống, đưa tay che miệng giả vờ ho khan kịch liệt.
 
Dung Nhi lập tức hùa theo, áp sát sân  mà kêu thét: “Tiểu thư! Người  ho  m.á.u , tiểu thư! Mau lên giường nghỉ ngơi  tiểu thư!! Đại phu  dặn bệnh   tĩnh dưỡng, tuyệt   quấy nhiễu nửa phần đó tiểu thư!!”
 
Ngoài viện bỗng im phăng phắc,  lâu cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
 
Ta  xuống ghế trúc, trong bụng vẫn nghẹn một cục tức.
 
Mãi đến buổi sáng hôm , khi Quế Nhi  chợ về mới mang theo một tin vui.
 
“Về ! Về !” Tiểu nha đầu mắt sáng lấp lánh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-10.html.]
“Cái gì về ?” Tô Nhi  bên cạnh vội vàng hỏi.
 
“Nhị công tử Tiêu gia  trở về, còn gửi lời của Tiêu đại công tử cho tiểu thư!”
 
Hai nha đầu  xong đồng loạt phấn khởi, gương mặt đỏ bừng e thẹn.
 
Cũng chẳng trách  bọn họ, bởi vì nhị công tử Tiêu Tống chính là nhân vật phong lưu bậc nhất kinh thành, chỉ riêng dung mạo  thôi  khiến  thành mộng tưởng xuân thì của  bao khuê nữ.
 
Huống chi   năng nhã nhặn, mày mắt ôn nhu,  văn võ song .
 
Hôm nay cùng Quế Nhi gặp mặt một , sự thiên vị  lộ ngay  khóe miệng nàng.
 
Tiêu nhị lang, Tiêu đại công tử.
 
Ta nghĩ nghĩ, liền  nhịn  bật , chỉ cảm thấy Tiêu Thành Nghiệp thật  cũng  đáng thương. Có một   xuất chúng như , chẳng trách năm nào  cũng than thở  vô cớ  chắn mất bao nhiêu đào hoa, việc hôn sự cũng  dễ thành.
 
Ngay cả  cũng thường oán trách rằng những cô nương đến gần , ai nấy đều mang lòng khác, tất cả chỉ vì  gả cho   .
 
Lời  dẫu mang chút bông đùa nhưng bản  Tiêu Thành Nghiệp cũng là bậc  tài, vài năm   tiếp quản sản nghiệp Tiêu gia, những năm gần đây theo đoàn thương đội Tiêu gia qua  thượng kinh và Tây Bắc,  nên  ít đại vụ.
 
Tiêu gia tuy xuất  thương hộ nhưng nay   thể xưng là một trong những gia tộc phú quý bậc nhất kinh thành.
 
Tiêu Thành Nghiệp chí hướng bốn phương, mỗi năm dẫn thương đội lên đường, thời gian ở trong nhà  đầy hai tháng.
 
Lần nào bà mối đến  hôn sự,  cũng  kịp gặp mặt cô nương thì   dắt lạc đà, mang hàng hóa rong ruổi giữa cát vàng Tây Bắc.
 
Đợi khi trở về,    sớm thành thê tử của  khác.
 
Tiêu Thành Nghiệp vốn cũng  bận tâm,  nào cũng tự giễu đùa rằng: “Đó là ý trời  Tiêu mỗ   kiếm nhiều bạc hơn,  cưới thê tử cũng bớt   ít chỗ  chi tiêu.”
 
Tiểu nha đầu trong viện lén thì thầm  là con gà sắt.
 
Thế nhưng  nào  nhờ  mang  bán ở Tây Vực thứ bùn in, bạc thu về gửi  tay   hề thiếu một đồng.
 
Hắn nhờ  truyền lời rằng, vương công quý tộc nơi Tây Vực đều kinh diễm vì bùn in  chế tác tinh xảo.
 
Có những tiểu quốc, thậm chí đem mấy hộp bùn in tơ sen mỗi năm coi như đồ chuyên dùng cho hoàng thất.
 
Dù  một năm  hao tốn hơn hai trăm ngày mới  thể mài thành hai hộp bùn in, chất liệu đương nhiên là thượng hạng.
 
Trong viện   đông, các tiểu nha đầu theo  năm năm tháng tháng trông giữ ao sen lớn, hái tơ mài bùn.
 
Cũng nhờ đó mà ngày  phụ  gửi về tiền lương  nhiều nhưng  vẫn lo toan nuôi nổi cả nhà cơm áo, còn  thể tiết kiệm  ít nhiều, giúp đỡ đường quan lộ của  .