Lưu Uyển Tình luôn nhớ chuyện Tiêu Lưu tự tay  sáo cho , nàng  cho rằng đó là Tiêu gia khinh rẻ , là bằng chứng cho thấy  là kẻ thất bại.
 
Nàng  dường như   còn bận tâm lời ong tiếng ve ngoài  về   về Thái Sư phủ nữa, chỉ một mực  chứng minh  mặt thiên hạ, rằng nàng  mới là kẻ quý giá hơn .
 
Mẫu   Lưu Uyển Tình chọc giận đến cực điểm, bước lên định giơ tay tát nàng .
 
Lưu Uyển Tình dứt khoát  giả vờ nữa, thẳng mặt chìa , đôi mắt trừng trừng  mẫu , xem bà rốt cuộc  dám xuống tay  .
 
Chung quy là do sự mê luyến của Tiêu Lưu mới cho nàng  thêm khí thế.
 
Bàn tay mẫu  lơ lửng giữa  trung, một lúc lâu  ai ngăn cản, cuối cùng bà vẫn  thể đ.á.n.h xuống, chỉ ôm n.g.ự.c đau đớn kêu một tiếng “nghiệt chướng”.
 
Ta  mà chỉ thấy  nực   bi thương.
 
Bao năm qua, mẫu  ở  mặt  lúc nào cũng mang vài phần kiêu ngạo mơ hồ,   bà  tâng bốc quá nhiều, trong lòng giữ lấy cái dáng vẻ quý phụ nhân,   thì luôn cảm thấy  còn mang tục khí nơi thủy thổ Thanh Châu, chẳng khác nào chính bà năm xưa trong nhà  tổ mẫu  khó, chẳng thể lấy   chút thể diện.
 
 bây giờ, vị quý phụ nhân kiêu hãnh , khi đối mặt với những đứa con mà bà một lòng nuôi dưỡng,  chỉ  thể rơi lệ. Ngoài  , bà dường như chẳng còn cách nào khác.
 
Lúc , Lưu Uyển Tình ngang bướng chống  bà, còn đứa con ruột Lưu Kháng Tri thì sớm  vì cãi cọ với bà và Uyển Tình mà sắc mặt âm trầm, phất tay áo bỏ , miệng  ngớt mắng “nữ nhân lắm chuyện”.
 
Có lẽ trong lòng bà  thể nào hiểu nổi, những   đây  mặt bà luôn nhu thuận ôn hòa, vì  chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, từng  từng  đều  đổi.
 
Sợ rằng  lâu   bà mới nhận   lẽ bọn họ vốn dĩ  là như .
 
Thân thể  yếu ớt, sớm   bên cạnh  họ tranh cãi. Trời nóng nực, Dung Nhi  bên phe phẩy quạt cho .
 
Khi ánh mắt cầu cứu của mẫu  đưa tới,  chỉ lấy khăn tay che miệng ho rũ rượi, ho đến mức  thì dĩ nhiên là  thể “thấy”  chuyện gì nữa.
 
Mãi đến khi môn phòng đến bẩm báo nhị công tử Tiêu gia xin cầu kiến,  mới vịn tay Dung Nhi  dậy,  thể yếu nhược  lướt qua hai mẫu tử bọn họ,  đón khách.
 
Tiêu Tống  sớm  chờ  cửa, phía  theo hai gia phó nhà họ Tiêu, mỗi  gánh hai rương lớn bọc gấm, còn   thì mặc một  cẩm y, tay cầm quạt gỗ đàn đen, dáng  tuấn tú như ngọc.
 
Tuy xuất  thương gia nhưng      mang theo khí chất phong lưu cao quý khó mà diễn tả.
 
Quả thực   giống như lời đồn, ôn nhu nhã nhặn, dù  chặn ở bên ngoài cũng  hề cáu giận, khóe môi khẽ cong, mỉm  như gió xuân, chắp tay xin  gác cổng chạy một chuyến thông báo.
 
Đến khi thấy  bước ,   chào hỏi theo đúng lễ nghi, cử chỉ tao nhã.
 
Lưu Uyển Tình vốn định  theo  ngoài xem náo nhiệt, lúc  ánh mắt dừng    Tiêu Tống, vẻ kinh ngạc khó lòng che giấu.
 
“Đây chính là Tiêu nhị lang...” Ta  thấy nàng  thì thầm bên cạnh: “Đáng tiếc,  là  phận thương hộ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-12.html.]
 
Trong lòng  chỉ cảm thấy cạn lời, Dung Nhi và Liên Nhi bên cạnh cũng bày  vẻ mặt bất lực, vội vàng   mời Tiêu nhị lang  phủ.
 
Ngay khi bốn rương lễ  phủ bằng gấm lụa  ngang  mặt Lưu Uyển Tình, nàng  đột nhiên đưa tay ngăn , giả vờ như vô tình hỏi:
 
“Trong  đựng cái gì ? Không  từ khi nào đại tỷ   giao tình với Tiêu gia?”
 
Trên mặt Tiêu Tống vẫn mang nụ  ôn hòa như gió xuân:
 
“Năm nào  mùa đông đại tiểu thư phủ thượng cũng đến cửa hiệu Tiêu gia mua than, chiếu cố việc buôn bán của Tiêu gia. Còn mấy vị t.h.u.ố.c  vốn thường thấy ở Tây Vực, tuy chẳng quý giá gì, chỉ mong tỏ chút tâm ý mà thôi.”
 
Khi Tiêu Tống  lời , Lưu Uyển Tình  bảo Tống Nhi động thủ mở nắp một rương, bàn tay nàng  khua qua khua , lật giở một hồi, thấy quả nhiên chỉ là ít d.ư.ợ.c liệu bình thường rẻ tiền, liền nở nụ , trong nét    vài phần khinh miệt.
 
Sự khinh miệt    nhắm  Tiêu Tống, mà là nhắm về phía .
 
Nàng  giống như tìm  thêm một chỗ để thắng thế  , lúc mở miệng giọng  còn ngọt thêm vài phần:
 
“Tiêu ca ca  điều  , hiện tại trong phủ do mẫu   chấp chính. Hai rương lễ vật  đưa đến viện phía đông sợ rằng cũng chẳng ích gì. Chi bằng để  đây  giúp  mặt mẫu , hẳn là mùa đông năm nay cũng sẽ  chấm dứt việc hợp tác cùng Tiêu gia.”
 
Lời   thốt , những   quanh  đều đổi sắc mặt, ngay cả Dung Nhi bên cạnh cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
Còn   cảm thấy   vấn đề gì. Lưu Uyển Tình đây là   ý Tiêu nhị lang , mở miệng liền một tiếng “Tiêu ca ca”, nóng vội   mặt   mà giở trò ly gián. Chỉ là nàng   còn nhớ, giờ đây nàng  vẫn còn  dựa  một vị “Tiêu ca ca” khác nuôi sống.
 
Hôm nay nàng  ngang ngược như , chẳng qua là bởi vì còn  từng nếm khổ  tay lão phu nhân Tiêu gia.
 
Khóe môi Tiêu Tống vẫn treo nụ  nhưng nơi đáy mắt đen như ngọc  lạnh  vài phần, lời   cũng trở nên qua loa:
 
“Ồ? Vậy ư. Ngày khác Tiêu mỗ chắc chắn sẽ sai  đến phủ kính thăm lão phu nhân.”
 
Đến khi Tiêu Tống cùng    tiền sảnh tiếp khách, Lưu Uyển Tình vẫn cứ bám theo .
 
Ta khẽ nhắc nhở nàng  mấy câu, bảo nàng  lui  .
 
Nào ngờ nàng   bắt đầu  nũng:
 
“Thân thể tỷ tỷ hiện giờ  ,  cũng   thêm tỷ và Tiêu ca ca trò chuyện thế nào,   học hỏi đôi chút cũng  để đỡ đần mẫu .”
 
Ta liền mỉm  dịu dàng, hỏi nàng :
 
“Vậy  còn nhớ vì   thể    ?”
 
Nụ  ngây ngô  mặt nàng  lập tức vỡ vụn. Nàng  liếc sang Tiêu Tống đang thản nhiên điềm đạm ở một bên, cuối cùng  tình nguyện mà rời .