11
 
“Phiền ngươi   chuyển lời thăm hỏi đến lão phu nhân cùng đại công tử trong phủ.” Ta mỉm  , sai bảo hạ nhân dâng .
 
Hắn   đầu tới cửa  trông thấy một màn ồn ào như thế nhưng  chẳng nhiều lời, chỉ gọn gàng bảo thủ hạ đem đồ đưa tới cho  xem qua,  vội vã rời . Nghe  khi tới cửa phủ,    vô tình chạm mặt Lưu Uyển Tình. Uyển Tình bám lấy Tiêu nhị công tử, trong lời  ngoài ý đều dò xét thái độ của   đối với  nhưng đều  Tiêu nhị công tử khéo léo qua loa cho xong.
 
Từ đó nàng   ghi thêm một khoản oán hận  trong lòng.
 
Khi trở về viện,  gỡ lớp d.ư.ợ.c liệu bên ngoài tấm da, liền thấy trong bốn rương đều chất đầy thỏi bạc sáng loáng.
 
Dun Nhi  mà ngẩn : “Tiểu thư,     bán  nhiều ngân lượng đến ?”
 
“Là Tiêu đại thiếu gia nhường phần lợi  cho chúng . Tiêu đại thiếu gia vốn là thương nhân, xưa nay tính toán rạch ròi. Chờ  trở về, chắc chắn  điều cầu xin Thái sư phủ.”
 
Ta dẫn theo nha  cạy gạch nền hầm rau, đem  bạc kiếm  từ  bán ấn niêm  cất kỹ. Phủi tay dính bùn tro, trong lòng  dâng đầy thỏa mãn: “Mặc kệ ,   ngân lượng , mai   rời Thái sư phủ, cũng  thể sống .”
 
Trên mặt Dung Nhi cũng tràn đầy ý , giống như đang mơ về ngày tháng tương lai.
 
Ta  Tiêu Thành Nghiệp là  sở cầu, chỉ là  ngờ, nửa tháng   trở về,  trực tiếp tìm sẵn mai mối đến cửa cầu hôn.
 
Người đầu tiên  tin là Lưu Uyển Tình. Sau khi xác nhận kẻ cầu hôn là Tiêu đại công tử chứ   Tiêu nhị công tử, nàng  vui mừng đến vỗ tay rối rít,   là nữ tử lớn tuổi  gả, phối với thương hộ tiện tịch là thích hợp nhất.
 
 khi  thấy kiệu phu Tiêu gia mặc  lụa là, nàng   đổi sắc mặt,  lẽ  nhớ tới vị Tiêu nhị công tử thần tiên , nên sắc diện trở nên khó chịu, hung hăng lườm  một cái, giọng chua chát mở lời: “Thật là ngưỡng mộ tỷ tỷ, chân   khỏi cửa   thương hộ tới tận nhà cầu hôn.”
 
Ta  kịp  gí, Lưu Cẩm Châu  vội vàng chạy đến  quát nàng : “Lưu Uyển Tình,  khi   khác, đừng quên hôn sự của ngươi là thế nào mà !”
 
Nói xong,    để ý tới sắc mặt muôn màu của Lưu Uyển Tình nữa,   cung kính hành lễ với : “Trường tỷ an hảo.”
 
Ta cầm khăn,  đầu sang bên giả bộ  lời Uyển Tình  thương tâm,  đáp.
 
Lưu Uyển Tình  Lưu Cẩm Châu  như  thì vô cùng giận dữ,  định mở miệng nữa thì mẫu  cũng tới.
 
Nàng  liền chạy lên nắm tay mẫu , kêu rằng   , thương hộ trong thành cũng tới cửa cầu hôn đại tỷ.
 
Mẫu  chẳng thèm  mai mối Tiêu gia   thẳng một lời cự tuyệt,   thể   , còn  ở nhà thêm hai năm.
 
Ta thấy vẻ kinh ngạc hiện  mặt bà mối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-13.html.]
Hiện giờ   mười bảy, qua hai năm nữa là mười chín, khi  sợ là thật sự khó mà gả .
 
Ta hiểu tâm ý mẫu , bà còn mong  hồi phục,  bà thu dọn đống bừa bộn .
 
    tiếp tục thuận theo bà nữa.
 
Tiêu gia là phú hộ lừng danh Thượng Kinh.
 
Tuy rằng   hiểu thấu con  tên Tiêu Thành Nghiệp  nhưng so với kẻ  thể tiếp xúc hiện nay thì xem như gốc gác rõ ràng.
 
Ta  rời Thái sư phủ, gả  là con đường nhanh nhất.
 
Ta  đ.á.n.h cược một ván,  khi bà mối  khỏi,  liền  dậy gọi bà , từng chữ từng lời : “Xin phiền phu nhân chuyển lời tới Tiêu đại công tử, cứ  hôn sự , Lưu Vân Ngọc  ưng thuận.”
 
“Lưu Vân Ngọc, con điên  ?” Mẫu  kêu lên: “Con gái quan Thái sư   thể phối với con trai thương hộ? Huống hồ con  vượt qua mẫu  tự ý hứa gả còn  thể thống gì?”
 
“Mẫu .” Ta  bà, thần sắc bi thương: “Năm nay con vốn nên gả  Tiêu phủ,  dâu Tiêu gia. Thế nhưng  kịp qua cửa   chối bỏ. Cho dù con là nữ nhi Thái sư, danh tiếng  nát cả . Huống hồ con ngày ngày ở trong phủ,  cảnh quen mà ngày nào cũng nhớ tới ngày  vùi lấp nỗi đau , hận chẳng thể tức khắc c.h.ế.t trong nhục nhã!”
 
Ta  bà, tay đ.ấ.m ngực, giọng bi phẫn, chữ chữ huyết lệ, t.h.ả.m thiết kêu: “Mẫu !”
 
Mẫu  dường như  lời    co chấn động, một hồi lâu mới  hồn,  chột  mà dời mắt.
 
Bên cạnh, Lưu Uyển Tình thấy  định mở miệng,   Lưu Cẩm Châu trừng mắt ngăn .
 
Một lát , mẫu  mới chậm rãi  với bà mối: “Hiện giờ sự việc đột ngột,  còn  cùng  trong nhà thương lượng, các ngươi tạm trở về, ngày khác  đến.”
 
Nói xong, mẫu  như mệt mỏi, để Vương ma ma đỡ trở về. Khi  ngang qua , bà dừng bước, hỏi một câu: “Vân Ngọc, con  oán hận mẫu  ?”
 
Ta cúi đầu, c.ắ.n môi  đáp. Đợi thật lâu, mẫu  mới thở dài, giọng thêm phần bi thiết: “Con quá hiểu chuyện, cũng chịu quá nhiều khổ.”
 
Ta  sớm , trong lòng mẫu , hai khối băng  thể xoa dịu phần nào tội  bà đối với .
 
Ta   gì,  gì, đều  bằng Lưu Uyển Tình dính lấy bà  nũng vài câu.
 
Nếu   cầu xin bà điều gì, tất  lôi hết quá khứ t.h.ả.m thương  xé nát  mắt bà, mới đổi  chút động lòng xót xa.
 
Cho dù bây giờ bà nhỏ lệ tự trách, hai hôm nữa thấy  bình yên,  sẽ đặt  qua một bên.
 
Nhà ai coi nữ nhi thành  như ?