Quả nhiên, mấy ngày  tin tức từ trong cung truyền .
 
Liên Nhi  dò la, mới  vì mấy tháng nay nắng nóng  lui, Hoàng Châu hạn hán thêm trầm trọng, hiện tại giá cả khắp nơi tăng vọt, chỉ riêng kinh thành còn miễn cưỡng duy trì  nguồn cung, dân chúng ở nơi khác đói chết, nắng c.h.ế.t vô .
 
Tiêu Thành Nghiệp  đường tin tức riêng, so với  trong kinh thành còn nắm  tình hình sớm một bước, bởi  mới   sớm chuẩn .
 
Thánh nhân  ban chiếu tự  trách tội, lúc  tấu chương của Tri châu Hoàng Châu tại điện, còn rơi lệ.
 
Nương nương trong cung cũng sắp cử hành yến hội, việc sắp xảy , kỳ thực ai ai cũng  hiểu.
 
Ngay cả Thánh nhân còn   chinh lên Thượng Thanh đài cầu mưa thì những khuê tú quan gia  dân nuôi dưỡng như chúng  đương nhiên cũng  theo nương nương  Tây Lăng tự,  quốc gia cầu phúc.
 
Vốn dĩ đây là việc chúng  nên  nhưng nhiều kẻ   tình nguyện, thi  tìm cách thoái thác.
 
Chỉ vì chuyến   ít nhất  lưu  Tây Lăng tự hai năm.
 
Hai năm, đối với các cô nương còn đợi gả chồng, chẳng  là thời gian ngắn. Tuổi xuân phai phí, đến khi trở về, dù   danh tiếng thanh cao, cũng khó mà   bàn hôn sự.
 
Huống hồ Thánh nhân cùng nương nương vốn nhân từ, cùng lắm chỉ trách phạt qua loa, cũng  định tội gì.
 
Bởi ,  định xong kế, chỉ qua một đêm,   một nửa tiểu thư quý nữ trong kinh thành đồng loạt mắc bệnh lạ.
 
Ngay cả Lưu Uyển Tình vốn thường  chạy  ngoài, cũng vội vàng giả vờ ngã què chân, đóng cửa ở trong viện dưỡng thương.
 
Phụ  đối với  cũng  chủ ý như thế, cho  nhắc  mấy ngày  chỉ  an phận trong phủ,   bén mảng  ngoài.
 
Ta tựa bên giường lẳng lặng , trong lòng  nghĩ, nếu là mấy năm ,  lẽ phụ thâncòn cầu chẳng ,  đem  dâng , lấy chút hư danh về cho Thái sư phủ.
 
Dù  trong mắt ông ,  vốn chỉ là công cụ, chẳng đáng  , nào để tâm đến việc   vì thế mà lỡ mất tuổi xuân  .
 
Cũng nhờ sự thờ ơ , phụ  tuy  phái  giám thị viện  nhưng rốt cuộc cũng cho  tìm  cơ hội nhân ngày cung yến mà thoát  ngoài.
 
Ta vốn định  thẳng đến viện mẫu , nào ngờ Lưu Khang Tri  chặn ngay  cửa.
 
Hắn  liếc mắt liền nhận   cùng Liên Nhi  tráo đổi y phục, lập tức thô bạo kéo  sang một bên, ánh mắt âm trầm, giọng đầy cảnh cáo:
 
“Lưu Vân Ngọc, đây là  mệnh của tỷ. Tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận mệnh, đừng vọng tưởng giở trò.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-16.html.]
Ta hất mạnh tay   đang siết cổ tay , chẳng phí lời, liền  thẳng:
 
“Lưu Khang Tri, rõ ràng ngươi  trong ba  , ngươi là kẻ  phụ  coi nhẹ nhất. Bởi  ngươi mới nhận bạc của Từ gia đưa tới, mưu toan mở đường cho , để phụ  coi trọng giá trị của ngươi.”
 
“Vậy thì ?” Lưu Khang Tri mặt mày âm u, ánh mắt  rời khỏi  : “Ngươi  đến  mặt phụ  tố cáo  ? Hay lấy việc  để uy h.i.ế.p ?”
 
Ta xoa vết đỏ nơi cổ tay, nhíu mày   :
 
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, nếu  thực sự gả  Tô gia,   thể kết  cùng Tô gia cũng chỉ  phụ  cùng Hoài Quang. Khi , ngươi mới thật sự chẳng còn một cơ hội nào.”
 
Lưu Khang Tri đột nhiên trầm mặc, cũng cau mày trầm tư, hiển nhiên là  lọt lời .
 
Bấy giờ   mở lời:
 
“Thuở  khi ngươi mới khai trí, ngoài việc  sách  mặt phu tử thì đều  dạy dỗ bên cạnh . Ta là  sư phó đầu tiên của ngươi. Khi  coi quản nội viện, cũng từng dạy ngươi cách cân bằng bốn phía, tụ hợp nhân tâm. Ấy  mà ngươi học xong,  đem tâm cơ  dùng  việc kéo bè kết đảng trong trường; phàm kẻ nào hơn ngươi hoặc   giao hảo cùng ngươi, ngươi liền dẫn bọn tay chân  sức chèn ép, nhục mạ, bài xích họ.”
 
Nói đến đây, khóe môi  khẽ nhếch, mang nụ  giễu cợt:
 
“Những năm qua bao nhiêu việc hồ đồ ngươi gây  đều do   ngươi  tạ  bồi tội. Ngươi là hạng  nào,  rõ hơn ai hết. Trong lòng ngươi vốn  chịu nổi việc  khác sống  hơn, giỏi hơn . Ngươi  càng  cam lòng  thấy Lưu Hoài Quang dựa  nhà Tô gia mà thật sự  vững chỗ trong phủ Thái sư.”
 
Lời  dứt, Lưu Khang Tri đột nhiên ngẩng đầu,   khác  thấu tâm tư, nét hung tợn dữ dằn từng chút hiện lên diện mạo.
 
Ta vẫn chẳng chút e sợ, đón thẳng ánh  , trầm giọng : “Bây giờ,   thể  ?”
 
Đối chọi  quá một khắc, Lưu Khang Tri  quyết định.
 
Hắn  nghiêng  nhường lối cho  bước ,  đó còn cho gọi hết đám hạ nhân trong phòng mẫu   ngoài.
 
Khi  bước , mẫu  đang   gương hoa lê, thần trí phiêu lãng   đang suy nghĩ gì.
 
Đột ngột thấy  từ  lưng xuất hiện, cổ tay bà khẽ run, vật cầm trong tay cứ thế lăn thẳng xuống chân .
 
Ta cúi  nhặt lên, thì  là cây trâm bạc năm xưa mẫu  tặng . Không ngờ khi đem trâm  cầm, bà vẫn còn giữ  một chiếc.
 
Ta tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng đặt   tay bà,  quỳ thẳng xuống.
 
“Ngọc Nhi… con đây là đang  khó mẫu …” Giọng mẫu  run run.