Trong hai ngày ,   quỳ ở từ đường nhận .
 
  chỉ khẽ liếc  ông , điềm nhiên : “Phụ , nữ nhi   bệnh.”
 
Ta  thẳng lưng, cho dù đối diện với bài vị liệt tổ liệt tông, vẫn  hề thẹn với lòng.
 
“Ngươi  nghịch ý phụ ?” Giọng ông  trầm xuống, mang theo vẻ uy hiếp.
 
Ta  hề đáp lễ,  nghiêng đầu tránh ánh mắt, bình thản mở lời:
 
“Phụ  còn nhớ   lúc còn ở Thanh Châu ?”
 
“Khi  phụ  chỉ là một tú tài nơi hương lý, gia cảnh thanh bần. Còn mẫu  vốn là tiểu thư môn hộ,  khi gả   từng  khổ cực nhân gian. Gả cho phụ   bao lâu, nhà ngoại sa sút, ngay đến việc mua sách cho phụ  cũng  cầm y bán trâm, nữ quyến trong nhà thường chịu đói rét. Khi  so với bây giờ, thật sự là khác  một trời một vực.”
 
Ta    đảo mắt  quanh ánh đèn trong đường từ,  ngẩng đầu  hàng bài vị tổ tiên Lưu gia  thờ  cao, giọng dõng dạc chất vấn:
 
“Nhà cửa rộng lớn, gia nhân đông đúc, như thế vẫn  đủ ? Sao phụ     đạo lý nước tràn thì ắt sẽ đổ,  nếu tham cầu quá nhiều sẽ vĩnh viễn   đủ. Nay Thánh nhân  lên tiếng cảnh cáo phụ , mà  vẫn  chịu dừng tay, …”
 
“Đủ ! Nữ tử ngu ,  đạo lý gì?” Phụ  quát lớn cắt ngang lời , giận dữ đến mức vung tay tát xuống.
 
   nghiêng  né tránh, lạnh lùng  ông ,  thản nhiên bước tới mở rộng cánh cửa đường từ,   :
 
“Nếu   chọn  tự tuyệt  lễ cầu phúc,  là đại kỵ. Nếu phụ   sợ nữ nhi kéo cả Lưu gia cùng đồng quy vu tận thì cứ việc bức ép.”
 
Nói xong,  dứt khoát sập cửa bỏ .
 
Chỉ   lưng phụ  tức giận đến bật , từng tiếng c.h.ử.i rủa rít qua kẽ răng: 
 
“Tốt! Tốt lắm! Từ hôm nay  coi như   đứa con gái , Lưu gia  từng sinh  hạng bất hiếu như ngươi!”
 
“Cầu còn  .” Ta trầm giọng đáp, bước chân vẫn  dừng .
 
Ta cùng phụ  ở từ đường ầm ĩ đến mức , tự nhiên  kinh động  ít .
 
Trên đường trở về, Lưu Uyển Tình rụt rè thò đầu  từ ven đường, gương mặt đầy vẻ hả hê.
 
“Đại tỷ gây tội gì mà chọc cho phụ  giận dữ đến ?” Nàng     đảo mắt,  như chợt hiểu  mà cất giọng:
 
“Chẳng lẽ ở trong cung đại tỷ   việc mất mặt  mặt Thánh nhân cùng nương nương ? Không ngờ đại tỷ tuổi  lớn mà đầu óc  hồ đồ như ...”
 
“Chát!” một tiếng giòn vang, Lưu Uyển Tình ôm lấy nửa bên má đang đỏ bừng sưng lên, trân trối    thể tin nổi. Một lúc lâu  nàng  mới  hồn, định đưa tay trả đòn,    nắm chặt cổ tay.
 
“Ta   Thái sư phủ nhận lời mời cầu phúc của nương nương. Nếu   sơ suất,  thể  cửa, đến lúc đó    chính là ngươi.”
 
Ta , khẽ nghiêng  ghé sát tai nàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-19.html.]
 
“Ngươi  xem, hai năm trời, Tiêu Lưu  còn một lòng chờ đợi ngươi , bà lão cứng cỏi trong phủ   chờ nổi ?”
 
Ta dứt lời, buông mạnh cổ tay nàng  , môi khẽ nhếch, chẳng buồn che giấu nét giễu cợt  mặt:
 
“Hai năm, đợi đến khi ngươi trở về, chỉ  thể  Tiêu gia  . Ta khuyên ngươi  nhất đừng ép  đến đường cùng, Lưu Uyển Tình.”
 
15
 
Lưu Uyển Tình   hất cho loạng choạng,  đầu , trong mắt  dâng đầy lệ, sắc diện tái nhợt, lắp bắp lùi về  mấy bước,  mở miệng   dám, hiển nhiên   chấn động  nhẹ.
 
Chỉ vì nàng   từng  qua những lời như thế, cũng  từng thấy bộ dáng như  lúc .
 
Dưới ánh mắt , cả  nàng  run lẩy bẩy, cuối cùng xoay , hoảng hốt trốn  màn đêm.
 
Nhìn bóng dáng chật vật của nàng , trong lòng  chỉ thấy châm biếm,  nhịn  bật  khẽ.
 
Vừa    nàng    chỉ là  thuận miệng bịa .
 
Lưu Uyển Tình dự yến tiệc cung đình nhiều hơn , chỉ cần nàng  chịu bớt chút tâm tư khỏi y phục trang sức, khỏi chuyện khoe khoang khắp nơi, khỏi việc tranh sủng, đoạt nam nhân trong phủ, chắc chắn   rõ    những điều giả trá.
 
Tiễn Lưu Uyển Tình xong,    , bắt gặp Lưu Cẩm Châu từ trong bóng tối  , liền  xoay cổ tay:
 
“Sao, ngươi cũng  tới gây chuyện với  ?”
 
Lưu Cẩm Châu   đáp, chỉ như thường lệ cung kính hành lễ,  mới mở miệng:
 
“Trưởng tỷ nay  toại nguyện, chúc mừng.”
 
Hắn   giống kẻ đến gây sự nhưng  đối với   cũng chẳng  mấy phần kiên nhẫn.
 
Huống hồ bây giờ   cần giả bộ với ai nữa. Thấy    xong chỉ  đó lặng im,  cũng chẳng buồn chờ, cứ thế bước ngang qua định rời .
 
Từ xa  thấy Dung Nhi xách đèn lồng đến đón.
 
Ngay khi  cùng Lưu Cẩm Châu lướt qua ,  bỗng trầm giọng :
 
“Ta quả là kẻ hèn nhát   dũng khí,  xứng với lời dạy dỗ của trưởng tỷ năm xưa.”
 
Bước chân   hề ngừng , giọng   cũng  nhẹ, như  với ,  như lẩm bẩm cùng chính :
 
 “Hôm nay trưởng tỷ dùng bản  dạy dỗ  một bài học, đủ để  nghiền ngẫm cả đời,  cũng sẽ cố gắng, để một ngày  cũng   dũng khí như trưởng tỷ.”
 
Khi lời   rơi xuống,    xa.