Dung Nhi tới gần, cẩn thận dò xét khắp  , thấy   ó gì tổn hại, mới dìu  thong dong về viện.
 
Có một câu Lưu Cẩm Châu  đúng,     việc  . Từ nay về , Lưu gia nghĩ , sống thế nào,   còn can hệ tới  nửa phần.
 
Ngày khởi hành theo nương nương tới Tây Lăng  định  ba ngày .
 
Ba ngày , viện của  so với ngày bình thường  càng thêm tịch liêu vắng vẻ.
 
Phụ  tưởng lấy đó để răn đe , trong mắt ông , đứa con mất  sự che chở của song , chắc chắn   tiền đồ.
 
 ông    rằng điều đó  khiến  càng thêm thảnh thơi.
 
Ta cùng Liên Nhi  lượt chuyển  bạc tích cóp bao nhiêu năm nay,  đó   ngoài gặp Tiêu Thành Nghiệp một chuyến.
 
Hắn quả thực trọng tình trọng nghĩa,  trong phủ sẽ    nào chuẩn  hành trang cho , liền thẳng thắn bảo  thuê sẵn một đội xa phu, đợi ngày  rời phủ cứ việc mang theo.
 
Nghe ,  lập tức từ chối.
 
Ta  là để cầu phúc,   hưởng phúc.
 
Tiêu Thành Nghiệp thấy thế, vẻ mặt lộ rõ cảm động,  bảo:
 
“Vân Ngọc cô nương, Tiêu mỗ sớm  cô nương là  khéo tề gia, từ  đầu gặp  rõ, cô nương chắc chắn là nữ tử hợp với  nhất  thế gian .”
 
“Khụ.” Tiêu Tống ở bên cạnh vội vàng lấy quạt che miệng, hắng giọng.
 
Lúc  Tiêu Thành Nghiệp mới giật , vội vàng sửa lời:
 
“ khéo tề gia  đồng nghĩa với  chịu khổ. Tiêu mỗ kiếm bạc chính là để  trong lòng dùng, bất luận là thê tử  hôn thê, Tiêu mỗ quyết  để nàng  uất ức tự lo toan.”
 
Đến đây,  mới chợt hiểu, tình ý mơ hồ  dành cho  bắt đầu từ bao giờ.
 
Hoá  là từ  đầu gặp mặt.
 
Khi  kinh thành  danh gia cự tộc mở thọ yến,  cùng Tiêu Thành Nghiệp đều ở trong   mời, cũng đồng thời  gạt  vòng ngoài.
 
Hắn dung mạo tuấn tú, chỉ  khí chất cũng thấy phong thần bất phàm.
 
 bấy giờ   tiếp quản Tiêu gia, chỉ là công tử con nhà giàu, đám quyền quý  coi trọng,  buồn giao hảo.
 
Hắn thấy  y phục mộc mạc,  nép ở ngoài rìa, tưởng  cũng chỉ xuất  thường dân nên chủ động đến hỏi danh tín.
 
Khi   đến từ Thái sư phủ,   khỏi thất kinh.
 
Lại hiếu kỳ khi thấy  dùng  ăn đậu hũ, dồn hết thịt lên bàn, đem những món điểm tâm tinh xảo bỏ sang một bên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-20.html.]
Ta bèn giải thích, trong kinh thành, quyền quý vốn  lệ “bất tận thực”, ai ăn sạch phần  mặt, sẽ   chê.
 
Bởi ,  chỉ lo  thế nào cho no bụng.
 
Một bàn tiệc, điểm tâm là thứ ít no nhất, nên  gạt sang một bên,  ăn thịt, uống nước, ăn xong cũng lưng lửng, đủ cầm  đến bữa kế tiếp.
 
Còn những món điểm tâm nguyên vẹn bỏ , kỳ thực dễ cất giữ, đợi khi yến tàn, thường  hạ nhân mang về cho trẻ nhỏ, lão ấu trong nhà,  hề lãng phí.
 
Tiêu Thành Nghiệp  mà ngẩn ngơ,  thấy thế, liền giảng tiếp.
 
Gạo trắng trong kinh thành vốn  chắc bụng,   việc nặng, còn  trộn lẫn với gạo lứt.
 
Ngoài chợ, tép khô là thứ rẻ mạt, mua mấy cân rang giòn,  thêm giấm ướp, ngày thường đem  ăn, cực kì ngon miệng.
 
Lại  thể lấy rễ sen chế thành ấn nhuyễn thượng hạng với phí tổn thấp.
 
Những điều ,  đều kể.
 
Trong lúc  ,  một mực chuyên chú lắng , ánh mắt dần thêm nóng bỏng.
 
Khi   lập tức tỏ  hứng thú với ấn nhuyễn  từ tơ ngó sen trong lời  , còn ngỏ ý  đem cả lô  theo đoàn thương đến Tây Vực bán thử.
 
Không lâu ,  đầu theo gia chủ xuất hành sang Tây Vực, Tiêu Thành Nghiệp liền chủ động nhờ  tìm gặp .
 
Hắn quả nhiên là thương nhân trời sinh, miệng lưỡi khéo léo, biện bác như rót châu nhả ngọc, đem  ấn nhuyễn  bán  với giá cao đến nỗi   từng dám nghĩ tới.
 
Ta vốn tưởng lấy sự tinh minh của , chắc chắn sẽ cắt lấy một phần lợi nhuận, nào ngờ   chiếm lấy nửa đồng,  bộ  bạc thu về đều trao  cho .
 
Thuở    hiểu  ý tứ trong hành động , thoạt đầu ngỡ rằng   nhờ   để mở đường hợp tác lâu dài,  nhiều phen như ,  tưởng  thấy  sống thua kém đám quý tộc khác, trong lòng sinh  thương hại.
 
Đến giờ ngẫm , mới   vốn đang bận tâm cho chuyện chung  đại sự.
 
Tiêu Thành Nghiệp thấy  trầm mặc thật lâu, sắc diện  phần bối rối.
 
Dưới ánh  trêu ghẹo của Tiêu Tống,  nâng chén rượu lên uống cạn,  mới khơi dậy đôi phần dũng khí, nào ngờ đối diện nụ  của ,  thoáng chốc cứng nhắc.
 
“Vân Ngọc cô nương, ý của Tiêu mỗ là…”
 
“Ta .” Ta ôn hòa tiếp lời: “Không ngờ bởi  mà cùng đại công tử kết duyên, những ngày qua đại công tử tận tình tương trợ, Vân Ngọc đều thấy rõ, cũng tự hiểu nhân phẩm của công tử.”
 
Tiêu Thành Nghiệp  thấy , liền thở phào nhẹ nhõm. Ta  mà  khỏi cảm thấy buồn , thường ngày  biện bác vô song, lúc   trở thành kẻ vụng về ngây dại.
 
 trong lòng  vẫn còn khúc mắc, nghĩ tới nghĩ lui, mới chậm rãi :
 
“Ta  từng  hỏi ý phụ mẫu mà cùng đại công tử hẹn định hôn sự, vốn   đường hoàng. Nay    theo đoàn sang Tây Lăng, sợ rằng vài năm  thể trở về… chẳng rõ đại công tử …”