Thời điểm đính hôn thì vô cùng vui vẻ,  đó   còn vui nữa.
 
Ta mười hai tuổi   mẫu  quản gia, mười bốn tuổi cùng Tiêu Lưu nghị hôn, đến mười bảy vẫn  mẫu  giữ  trong phủ. Kéo dài tuổi tác  chỉ riêng , mà còn cả Tiêu Lưu.
 
Trong lòng lão phu nhân Tiêu thị  sớm bất mãn nhưng khổ nỗi   năng hành động cẩn thận,  để lộ sơ hở, bà  chỉ đành ghi hận cả Thái sư phủ. Sau đó  xảy  chuyện   đoạt hôn sự của tỷ tỷ, càng  gia môn mất mặt.
 
Đáng tiếc Tiêu Lưu  một lòng si mê Lưu Uyển Tình, tình nguyện  trái ý mẫu  để đính hôn cùng nàng . Vì thế lão phu nhân hận thấu tận xương, hận  thể khiến phụ   chủ động thoái hôn.
 
Lưu Uyển Tình ban đầu  thấy hai chữ “thoái hôn” còn ngơ ngẩn, đến khi nha  Tống Nhi ghé tai  mấy câu, nàng  mới sợ hãi, liền  lóc chạy , quỳ gối dập đầu  mặt phụ .
 
“Phụ , nữ nhi cùng Tiêu lang là thật tâm tương ái! Nữ nhi   thoái hôn!”
 
Phụ  vốn lấy “lùi  tiến”, cho dù Tiêu gia  níu giữ, cũng giữ  chút thể diện. Nào ngờ Uyển Tình  một phen quấy phá, khiến mặt mũi phụ  rơi xuống đất,    giẫm nát.
 
Ta  bên cạnh xem kịch, đúng lúc Dung Nhi dâng lên một đấu hạt dưa,  cùng nàng   nhẩn nha bóc ăn.
 
“Ngươi… ngươi…” Phụ  tức giận đến run cả tay, chỉ trỏ  Lư Uyển Tình, hồi lâu mới gắng gượng lấy , nghiến răng mắng: “Ngươi là nghịch nữ   liêm sỉ!”
 
Nói đoạn, ông   sang quát cả đám bà tử: “Còn  ngây  đó  gì? Mau kéo nó , nhốt  từ đường cho !”
 
Sau đó  sai  đuổi hết bà mai Tiêu gia.
 
Đám  vây xem cũng dần tản .
 
Ta  bọn họ    bàn tán rôm rả:
 
“Không ngờ Nhị tiểu thư Thái sư phủ  chẳng  tự trọng đến .”
 
“Phải đó,  nay đều  nàng  danh tiếng ,  phu phụ Thái sư yêu thương nhất. Ngươi  xem,  nàng   tự hạ thấp bản , rốt cuộc đổi   cái gì?”
 
Đổi   cái gì? Nàng  tự nhiên là sợ nếu mất  hôn sự với Tiêu gia, chắc chắn sẽ  phụ  gả cho cháu trai Tô Thừa tướng, khi  mới thật là từ mây xanh rơi thẳng xuống địa ngục.
 
So với điều đó, thể diện  là gì?
 
Lưu Uyển Tình xem như  nghĩ thông, liều  diễn kịch một phen. Chỉ tiếc nàng  vốn  đủ thông tuệ, thời điểm  thích hợp,  khiến phụ  vốn sĩ diện  mất mặt  đám đông. Như thế, nàng  còn mong   kết cục   ?
 
16
 
Lưu Uyển Tình chịu phạt  nhẹ,  vốn tưởng từ nay  thể yên tĩnh đôi phần, nào ngờ  cùng nàng  chạm mặt, quả thật   xem thường quyết tâm  khiến  chán ghét của nàng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-22.html.]
Nàng  quỳ suốt một đêm  linh vị tổ tông trong từ đường, đến chân tay đều  còn linh hoạt, thế mà ngày hôm ,  lúc   cửa, còn cố lê tấm  đầy thương tích đến chắn  cổng viện .
 
“Hôm qua  hạ nhân thấy ngươi bước xuống từ xe của Tiêu nhị lang.”
 
Ta ngàn vạn   ngờ, câu đầu tiên từ miệng Lưu Uyển Tình  là như thế.
 
Lại  nàng   tiếp:
 
“Trước thì tự ý hứa gả cho Tiêu đại lang,    quyến rũ Tiêu nhị lang. Lưu Vân Ngọc, ngươi thật là nữ tử vô sỉ nhất thế gian.”
 
Nàng  nghiến răng phun lời, như  trút sạch oán khí trong lòng.
 
Ta thấy nàng  mở miệng ngậm miệng đều là chuyện nhảm nhí, bèn định vòng qua  thẳng.
 
Lúc  ngang qua, nàng  đột nhiên dùng hết sức nhào tới:
 
“Lưu Vân Ngọc! Ngươi chờ đó! Chờ ngươi  rời khỏi, trong phủ  sẽ  còn chỗ cho ngươi nữa. Ngươi sẽ  còn cơ hội  chướng mắt ,  nhất định khiến ngươi hối hận, khiến ngươi  quỳ  chân  cầu xin!”
 
Ta  nàng  quấy nhiễu đến bực bội,  định đẩy ,  thấy Dung Nhi nhanh hơn  một bước, giáng thẳng một bạt tai lên mặt nàng .
 
Lưu Uyển Tình sững , dường như  thể tin nổi,  giọng  đột nhiên vút cao:
 
“Đồ tiện tỳ từ  tới, dám cả gan khi dễ ?”
 
“Thứ , đại tiểu thư  đốt khế bán  của , bây giờ  là  tự do,  đ.á.n.h ai thì đánh.”
 
Dung Nhi ưỡn thẳng lưng, rút từ trong hà bao  hai nén bạc vụn ném xuống chân nàng ,  kịp để nàng  phản ứng  dõng dạc :
 
“Nghe  Nhị tiểu thư trong phủ sống  , còn  dựa  hôn phu chu cấp cơm áo. Khoản bạc  coi như một chút lòng thành, cũng xem như bồi thường cho cái tát  .”
 
Lưu Uyển Tình  từng  đối đãi như thế, liền xé họng gào với hộ viện: “Bắt lấy tiện tỳ  cho ! Ta  đ.á.n.h c.h.ế.t nó! Mau đ.á.n.h c.h.ế.t nó!”
 
“Lưu Uyển Tình, ngươi   quyền tùy tiện đoạt mạng kẻ khác.” Ta tiến lên hai bước, nâng gương mặt còn in dấu tay  Dung Nhi đ.á.n.h của nàng , ngón tay khẽ miết qua vết sưng đỏ, dịu giọng :
 
“Hơn nữa, nếu vì  mà  lỡ thời gian   yết kiến nương nương, e rằng cả Thái sư phủ đều sẽ  liên lụy. Ngươi nghĩ xem, ngươi sẽ  Thánh nhân và nương nương giáng tội  ?”
 
Tội phạt  chắc quá nặng nhưng giọng điệu của  thật sự khiến   sợ hãi. Ta rõ ràng cảm nhận  nàng  run rẩy trong lòng bàn tay,  chậm rãi đặt tay xuống vai, nhẹ vỗ hai cái:
 
“Đừng chọc giận , hiểu ?”