Rốt cuộc,  thuận lợi cùng Dung Nhi bước  khỏi phủ. Dung Nhi khăng khăng  tiễn,  rằng  thấy  lên đường nàng áy mới yên tâm.
 
Ta lo   nàng  sẽ  Uyển Tình trả thù, bèn dặn dò,  khi  rời  thì hãy sang nương nhờ Tiêu gia.
 
Các tiểu nha đầu khác cũng đều   sắp xếp, viện của  trong Thái sư phủ nay sớm  thành cảnh   nhà trống.
 
Ta nắm lấy bàn tay run run đang níu áo  của Dung Nhi, nhỏ giọng an ủi vài câu,  xoay  rời .
 
Khi  đặt chân lên xe, đột nhiên trong lòng thoáng động, cảm thấy  một ánh  quen thuộc đang dõi theo .
 
Ngoảnh đầu , quả nhiên  thấy đầu phố, Tiêu Thành Nghiệp đang giơ tay  ngừng vẫy .
 
Hắn  rạng rỡ, môi mấp máy mấy lời vô thanh, tựa như dặn  đừng bận lòng về  chuyện nơi .
 
Uất ức trong lòng  phút chốc tan biến, liền mỉm  đáp ,  vén rèm bước  xe.
 
Tống Như Chi   trong xe từ , chống cằm xuất thần   cửa sổ.
 
Nghe động tĩnh, nàng  chỉ hờ hững ngoái đầu  thoáng qua,    , để  cho  một dáng vẻ đầy ngập ngừng.
 
Suốt dọc đường nàng  đều như thế, im lặng, ngẩn ngơ. Nàng   mở lời,  cũng  chủ động bắt chuyện.
 
Còn , một đường vẫn tính toán việc đến Tây Lăng tự.
 
Nương nương chỉ lưu  Tây Lăng tự hai tháng, nếu trong hai tháng    thể cần mẫn hầu hạ, khiến nương nương ghi nhớ, chờ lúc nương nương  tự,  sẽ thỉnh cầu  ban hôn cho  cùng Tiêu Thành Nghiệp. Nếu thành công thì việc    vững như bàn thạch.
 
Đến khi , nếu tiểu nha đầu nào còn nguyện  theo , sẽ ở  bầu bạn bên   nhà  hồi môn; nếu   hữu ý,  liền nhận  nghĩa , đích  lo liệu hôn sự cho nàng.
 
Nghĩ tới đây, một cảm giác xúc động nóng bỏng từ từ dâng trào trong lòng .
 
Ta  thấy một cuộc đời khác hẳn ngày xưa, dù chỉ chạm chút ngọt lành,  cũng nguyện dốc sức hướng về.
 
Rốt cuộc,   thể thoát khỏi những ngày tháng bế tắc u uất,  sống cho chính  một .
 
Không chỉ thế,  còn nghĩ, nếu Tiêu đại lang thật lòng để tâm, tương lai đối đãi  với  thì cả quãng đời ,  cũng sẽ cùng  thật sự yêu  sống cho trọn vẹn.
 
Đó chính là ưu điểm của ,  luôn  trân trọng,  từng hoang phí lòng  của bất cứ ai.
 
Nghĩ như ,   từ khi nào   cùng Tống Như Chi  cùng một tư thế, khóe môi mang ý , tay chống cằm,   ngoài khung xe.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-23.html.]
Ta đến Tây Lăng, cùng Tống Như Chi ở chung phòng, bốn mắt  , cả hai  hề  câu nào.
 
Tống Như Chi dường như đang giận dỗi ai đó, cử chỉ hành động đều mang vẻ hờn giận. Ta tuy ngơ ngác nhưng nghĩ kẻ   với nàng  chắc chắn   là , nên sắp xếp xong giường chiếu,  dựa đầu lên chiếc gối mềm do Dung Nhi thêu từng đường kim mũi chỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Sau nửa đêm, Tống Như Chi lay tỉnh . Trong ánh trăng tràn  cửa sổ,  thấy trong mắt nàng áy lộ vẻ tiều tụy,  lẽ nửa đêm   từng chạm gối. Lúc , nàng   , định   thôi, đắn đo lâu mới lúng túng mở miệng:
 
“Hôm nay ngươi rời nhà, Lưu Cẩm Châu  thèm đến  một cái ?”
 
“Quan hệ giữa  và   ,  đến   cũng  quan trọng.” Ta đáp, đưa tay che miệng ngáp một cái, định  xuống.
 
“Chờ !” Tống Như Chi vội vàng níu : “Ta còn  hỏi xong ! Ngươi  cho  , dạo  Lưu Cẩm Châu đang  những gì?”
 
“Ta  , cũng chẳng  .” Ta  chút cáu, cả  cuộn trong chăn lăn một vòng,   về giường .
 
Tống Như Chi  chịu thua, vẫn ở  lưng níu lấy ,   vung tay hất .
 
“Thật chẳng hiểu nổi, ngươi  cũng  dáng ,    mắt .” Ta vùi đầu trong chăn, lẩm bẩm một câu.
 
Tống Như Chi im lặng hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ nghiêm túc.
 
Đang lúc  sắp lim dim ngủ , liền  tiếng nàng  khô khốc vang lên:
 
“Chỉ là...    chút để tâm,      đều khen  , mà   thể  , dần dần biến thành chấp niệm.”
 
Nàng   chút phiền muộn, :
 
“Dù  việc tình cảm vốn dĩ  rối rắm như thế, huống chi tuổi trẻ vốn ưa chuyện hồ đồ,  cũng là tự  khổ chính , cứ  nghĩ đến một kẻ chẳng hề để tâm đến .”
 
Cả  nàng  như mất hết khí lực,  xuống bên mép giường . Một lát , nàng   đưa tay cách màn chọc chọc :
 
“Lưu Vân Ngọc, ngươi cứ thế mà ngủ ? Không  một câu ?”
 
Ta  nàng  quấy nhiễu đến  chút giận, bèn  thẳng dậy, một  đem lời   cho hết:
 
“Thứ nhất,  khác đều khen  ,  lẽ là bởi chính ngươi  khen  , còn  thực chất là hạng  gì, trong lòng ngươi tự khắc  nhận định. Cho dù tuổi trẻ ưa chuyện hồ đồ nhưng   vì  mà tự huỷ hoại bản .”
 
“Thứ hai,   phụ mẫu,   tỷ   , ai nấy đều thật tâm thương ngươi, coi ngươi như bảo vật trời ban. Cần gì  vì một kẻ đối với ngươi cau mày trợn mắt, chẳng chút phong độ, mà khiến  sầu muộn phiền não? Đó chính là phụ lòng những  yêu thương ngươi đó.”
 
“Cuối cùng, nếu ngươi còn dám quấy rầy giấc ngủ của , ngày mai  chắc chắn sẽ đóng đinh ngươi lên cửa, khiến ngươi cả ngày  bước  ngoài nổi!”