Ngay từ khi ông   Thánh nhân gõ đầu cảnh cáo mà vẫn một lòng  gả   phủ Thừa tướng,   hiểu, ông  cùng Tô gia sớm  ràng buộc  bằng những lợi ích sâu xa.
 
Lưu gia trong phút chốc trở thành thế tộc  săn đón bậc nhất kinh thành,
 
Hôn sự của Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu cũng dã  định . 
 
Người  đều ngưỡng mộ Thái sư phủ,   Thánh nhân sủng trọng,   Tô Thừa tướng che chở.
 
Ấy  mà, Lưu Cẩm Châu  lặng lẽ thu dọn hành trang, trong đêm khuya rời khỏi phủ qua cổng nhỏ.
 
Hắn  để  cho mẫu  một bức thư từ biệt,  rằng sẽ  biên ải tòng quân, nửa đời  sống hồ đồ,  bạc nhược, còn  bằng trưởng tỷ là , thật chẳng đáng  nam nhi.
 
Mẫu  cầm thư  suốt một đêm, từ đó ngày đêm đều lo lắng cho  , sợ   nơi biên cương gió cát   mạng, chỉ một thời gian ngắn  già   ít.
 
Lưu Hoài Quang thì  đang trong thời gian đắc chí,  hầu cận bên Tô Thừa tướng,   tâng bốc đến mức chẳng  trời cao đất dày là gì.
 
Trái , Lưu Khang Tri thì    xem nhẹ. Người của Tiêu Thành Nghiệp phát hiện y thường xuyên qua  với những kẻ đối địch với phụ ,  lẽ là  dùng cách  để khiến phụ   chú ý đến .
 
Đến khi sang thu, khí trời dần chuyển mát, kinh thành mới đón  cơn mưa lớn đầu tiên  bao ngày khô hạn.
 
Cùng lúc , Thánh nhân  chuyến vi hành Hoàng Châu bí mật trở về, lòng đầy phẫn nộ, lập tức xử tội hàng loạt quan .
 
Thế nhưng, những kẻ  xử lý đều chỉ là bọn tay chân  tế thần, còn kẻ chủ mưu thực sự thì vẫn an nhiên vô sự.
 
Đến đây,   nhịn  tò mò,  thư hỏi Tiêu Thành Nghiệp: “Làm    những kẻ    chủ mưu thật sự?”
 
Lần , thư hồi đáp của  ngắn gọn mà nặng nề: “Bởi vì   từng đến nơi đó.”
 
Tiêu Thành Nghiệp là thương nhân, hiểu thời thế,  tránh họa tìm lợi. 
 
Từ  khi trở  kinh thành,  giữ miệng như bưng, chính nhờ  mà bảo   tính mạng,   cuốn  vòng tai họa.
 
Ta lo cho , chẳng dám gợi  chuyện  thêm  nào nữa.
 
Chỉ  , lão phu nhân Tiêu gia   và Lưu Uyển Tình liên tiếp  phiền đến nỗi sinh chán ghét, ngày đêm hối thúc Lưu Uyển Tình sớm nhập môn.
 
 trưởng tỷ còn  gả,   Lưu Uyển Tình  thể cùng Tiêu Lưu thành  ?
 
Có lẽ vì  nương nương chấp thuận, nên lời lẽ trong thư của Tiêu Thành Nghiệp cũng trở nên táo bạo hơn ,  đầu tiên,  dám đường hoàng thổ lộ tình ý với :
 
“Dám hỏi Đại tiểu thư Lưu gia, ngày nào mới chịu bước qua cửa nhà Tiêu gia?”
 
Ta còn  kịp hồi bút, thì Tống Như Chi ở bên  ló đầu qua, giật lấy bút trong tay , sa sầm mặt mà  mấy dòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-25.html.]
 
“Đợi khi gà mổ sạch núi gạo, ch.ó l.i.ế.m xong núi bột, ngọn nến thiêu đứt dây sắt,  hãy  đến chuyện đó.”
 
Tống Như Chi đắc ý vô cùng, tự  niêm phong thư gửi . Không ngờ hồi âm của Tiêu Thành Nghiệp  đến  nhanh. Hắn vốn nhận  bút tích của , nên   lời trong thư rõ ràng là hướng về Tống Như Chi mà :
 
“Trong tộc  nuôi ba trăm con chó, năm vạn con gà, lò rèn cũng chẳng  bao nhiêu mà kể. Chỉ cần Đại tiểu thư Lưu gia gật đầu thì mười ngọn núi gạo bột cũng chẳng quá một chốc là xong.”
 
Câu  khiến Tống Như Chi tức đến nỗi mặt mày tái mét,  kéo tay áo ,  hờn dỗi mà lầu bầu:
 
“Giàu  thì  ,  cũng  thể lập tức ôm lấy ngươi như  đây.”
 
Ta  những trò quái gở của nàng  chọc cho  buồn   bất lực.
 
Đến khi đông tới, chùa dần trở nên lạnh giá, mà than củi từ kinh thành vẫn  kịp chuyển đến. Dù ai nấy đều  khoác thêm y phục, vẫn   xua nổi cái rét thấu xương.
 
Giữa lúc , nơi tĩnh mịch ngoài chùa đột nhiên vang lên tiếng rao bán than. Chúng  ùa cả  ngoài xem thử, xa xa  thấy cờ hiệu thương đoàn Tiêu gia.
 
Đó là đội thương buôn  từ Tây Vực trở về, mang theo loại than kim tơ thượng hạng,  rõ vì    theo lệnh chủ nhân mà cố tình  đường vòng qua Tây Lăng.
 
Người dẫn đầu  :
 
“Giờ thì chúng   hiểu, là gia chủ  gửi than đến cho vị chủ mẫu tương lai. Việc   dám nhận tiền công?”
 
Những sọt than quý giá  dỡ xuống hết sọt  đến sọt khác, xếp đầy sân Tây Lăng tự, xem như Tiêu Thành Nghiệp  cho Tống Như Chi thấy thế nào là phóng khoáng bậc trượng phu.
 
Dù vẫn chán ghét nhưng từ đó nàng  cũng  dám    nữa, chỉ lí nhí lẩm bẩm bên :
 
“Ừm… tạm coi là xứng đôi với ngươi .”
 
Từ dạo , mỗi khi đoàn thương buôn Tiêu gia khởi hành từ kinh thành, đều cố ý vòng qua Tây Lăng, để  cho  một phần những sản vật thượng hạng.
 
Nhờ , trong chùa  cũng  dùng hoa quả đúng mùa, giấy bút tinh xảo.
 
Còn những xiêm y trang sức đắt giá ,  vẫn khước từ.
 
Ta  quên lời dạy của nương nương, trong chùa cầu phúc, áo xám giản dị là đủ.
 
Khi thời gian cầu phúc  xong,  và Tống Như Chi cùng  xe về kinh.
 
Trên đường , nàng  mắt hoe đỏ, giọng nghèn nghẹn:
 
“Lưu Vân Ngọc,   ngươi gả , nhất định  gửi  mời cho . Ta  đích  đến xem, nhà Tiêu gia  rốt cuộc hào sảng đến .”