Ta mỉm , đáp  đầy chân tình:
 
“Nếu ngươi thấy cô quạnh,   ai bầu bạn, thì cứ việc  tìm Lưu Uyển Tình mà trêu chọc tiếp.”
 
Câu   dứt, nàng   giơ tay đ.á.n.h nhẹ một quyền  cánh tay ,    mắng yêu.
 
Trước khi từ biệt,  vẫn  chút lo lắng cho tiền đồ của nàng , bèn hỏi thử xem nàng   còn vương vấn Lưu Cẩm Châu nữa .
 
Không ngờ  , Tống Như Chi  kiêu hãnh ngẩng cao đầu,  thấy cái tên  liền  khẩy khinh miệt:
 
“Kẻ từng ức h.i.ế.p tỷ  , còn   để mắt đến  ư? Nằm mơ .”
 
Ta hiểu rõ tính tình của nàng , thấy thế mới   yên lòng.
 
Hôm , Tiêu Thành Nghiệp đích  dẫn  tới đón .
 
Sau lưng , Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lư Nhục Hỏa Thiêu và Ma Bà đều xếp hàng ngay ngắn.
 
Vừa thấy  bước xuống bậc thềm, cả đám  ùa tới vây quanh ríu rít.
 
Đậu Phụ thì  gả  , Tiêu Thành Nghiệp lo cho nàng  hồi môn hậu hĩnh nhưng  giao trọn một , mà định lệ cứ hai tháng  đến ngân hiệu Tiêu gia lĩnh một phần.
 
Phải duy trì suốt ba năm, để chứng thực bên nhà phu quân nàng  thật lòng thật , đối đãi tử tế, mới cho lĩnh hết.
 
Ta cùng các nàng hàn huyên dăm câu,  cáo từ  cung bái kiến nương nương.
 
Khi đến  cung môn,   khéo gặp Lưu Uyển Tình  cùng Tiêu Lưu.
 
Tiêu Lưu sợ  khác dị nghị, chỉ khẽ gật đầu tỏ lễ từ xa; còn Lưu Uyển Tình thì chẳng hiểu  gió nào thổi trúng, giọng điệu chua chát mà cất lời:
 
“Gió sương ở Tây Lăng quả là hại , tỷ tỷ trông già dặn hơn  nhiều .”
 
Ta chỉ mỉm , thong thả đáp:
 
“Phúc phận cầu nơi kinh kệ, khổ tu mà cảm  lòng trời, nếu  tự  chịu khổ,   thể lay động lòng trời?”
 
Lời  bình thản nhưng khiến   đều đổi sắc, ánh mắt   cũng thêm vài phần kính trọng.
 
Sắc mặt Lưu Uyển Tình lập tức sa sầm,  kịp mở miệng thì   tiếng Tống Như Chi vang lên từ phía :
 
“Tỷ   thật đúng! Chưa từng  ai  lễ Phật ở Tây Lăng mà còn  thể béo  hồng hào trở về. Lưu   quả là tư chất phi phàm, chỉ tiếc năm  đêm  yến hội trong cung  đột ngột sinh bệnh,  thì cũng nên thử một chuyến cho .”
 
Tuyệt diệu!
 
Ta  nhịn , trong lòng ngầm tán thưởng Tống Như Chi một tiếng.
 
Hiện tại Tiêu Lưu đối đãi với Lưu Uyển Tình cũng trở nên mập mờ,      kẹp giữa nàng  và lão phu nhân Tiêu thị, suốt hai năm ròng rã trái  khó xử, đối với Lưu Uyển Tình sớm  chẳng còn chút tình ý thuở ban đầu.
 
Nếu là  ,  lẽ    vội vã xông ,  ở phía  bênh vực cho “  ” của .
 
Lúc ,   chỉ trầm mặc một hồi,  mới chậm rãi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-26.html.]
 
“Hai vị tiểu thư vì nước vì dân, lòng  thanh cao. Lưu Uyển Tình tuổi còn nhỏ,  hiểu lễ nghĩa, vô lễ mạo phạm hai vị, xin chư vị rộng lòng tha thứ.”
 
Ta   gì, Tống Như Chi cũng chẳng buồn liếc   lấy một cái.
 
Nàng  chỉ bước đến, khoác tay , khẽ  lạnh:
 
“Tuổi còn nhỏ? Hừ, thế  mà còn nhỏ  ư? Loại mắt mù tâm mù như thế, phí lời  gì.”
 
Nói dứt, nàng  liền kéo  thẳng  cung.
 
Dọc đường, sống lưng nàng  vẫn thẳng tắp, dáng vẻ kiêu hãnh, quả thực vẫn là con công kiêu ngạo rực rỡ của ngày xưa.
 
Hai năm  gặp, nương nương vẫn ôn nhu từ ái như cũ.
 
Đứng bên Thánh nhân, dáng vẻ  vẫn tựa như pho tượng Bồ Tát trang nghiêm, thanh khiết vô song.
 
Sau khi  cùng Tống Như Chi và chư quý nữ dâng lời bẩm báo xong, nương nương giữ   dặn đôi câu ôn hòa,  ai nấy đều  cho hồi phủ.
 
Nhờ ân chỉ tứ hôn của nương nương,   gả  từ Lưu phủ.
 
Phụ  dù muôn vàn  cam lòng, vẫn đành chuẩn  của hồi môn đủ phần hậu hĩnh, xem như giữ  chút thể diện.
 
Tiêu Thành Nghiệp chọn ngày lành tháng , nôn nóng  lập tức rước  về.
 
Còn Lưu Uyển Tình  như   đống lửa, mong   bước chân về nhà hôm , hôm   rời khỏi phủ.
 
 đến ngày đại hỷ, nàng   thấy Tiêu Tống  vận cẩm y, cưỡi ngựa lớn theo hầu bên Tiêu Thành Nghiệp đến rước dâu thì lập tức đỏ hoe mắt.
 
Phủ Thái sư gả con gái, lễ nghi rộn ràng đến cực điểm.
 
Tiêu Thành Nghiệp  càng phóng tay, lễ vật kéo dài  dứt, đoàn  khiêng sính lễ vòng quanh mấy con phố mà vẫn  thấy đoạn cuối.
 
Đến  cùng,  dứt khoát cho cả xe ngựa chở đầy của quý, nối đuôi  đoàn, rầm rộ du hành khắp kinh thành.
 
Thường ngày  vốn keo kiệt, nay   tay xa hoa đến thế, khiến dân chúng kinh thành   Tiêu gia bằng con mắt khác, mới  gia sản nhà  thâm hậu dường nào.
 
Phụ    đầu lộ vẻ vui mừng, tưởng như cuối cùng cũng vớt vát   thể diện  mất.
 
Nào ngờ, ngay khi  cùng Tiêu Thành Nghiệp sắp bái đường, tiểu đồng vội chạy tới báo:
 
Tất cả sính lễ đều   chuyển  ba tòa phủ  ngoài kinh thàn mà Tiêu Thành Nghiệp dựng riêng cho , một món cũng  lọt về Lưu phủ.
 
Ta  nhịn , bật  khẽ  lớp khăn trùm đầu.
 
Cầu xin Phật Tổ từ bi, dung thứ cho tội  trong ngày hôn lễ.
 
Phụ  tức giận đến cực điểm, giơ tay phất áo bỏ  ngay tại chỗ.
 
Càng ,  vốn chẳng   quỳ lạy ông .