Sau khi phụ  rời khỏi, Tiêu Thành Nghiệp liền cõng   lưng, bước qua ngạch cửa,  thẳng tân phòng.
 
Chúng  bái thiên địa, bái từ đường, bái cả mẫu  và song  Tiêu gia.
 
Khi đến lễ phu thê giao bái,  thoáng thấy bàn tay  ẩn  tay áo run khẽ, liền  nhịn , khẽ đưa tay lên, đặt nhẹ lên mu bàn tay  như một lời an ủi thầm lặng.
 
Tiêu Thành Nghiệp khẽ nắm lấy tay , cách lớp khăn đỏ thẫm, đôi môi chúng  đồng thời khẽ cong lên một nụ .
 
Sau đó,   đưa  động phòng, trong tay vẫn nắm chặt khăn hỷ, tưởng chừng  đợi một lúc,  chẳng ngờ, cửa phòng bỗng nhiên bật mở, theo đó là tiếng tiểu đồng ngoài  cao giọng hô lên:
 
“Đại lang rải tiền , chư vị mau  tiền sảnh lĩnh !”
 
Những  đang quậy phá động phòng phút chốc tản  sạch sẽ.
 
Tiêu Thành Nghiệp cứ thế mà bước thẳng về phía .
 
Khoảnh khắc khăn trùm đầu  vén lên,  ngẩng đầu , ánh nến lung linh phản chiếu trong mắt,  và  mỉm   .
 
Trên gương mặt tuấn lãng của Tiêu Thành Nghiệp, sắc đỏ mơ hồ lan nhẹ, e rằng dù  rải tiền tống khách, vẫn    chuốc  ít rượu.
 
“Đói ?” Hắn hỏi.
 
Ta khẽ gật đầu.
 
Hắn liền  xuống bên cạnh , đưa tay  trong tay áo mò mẫm hồi lâu,  lấy  một gói thịt bò khô bọc giấy dầu, đưa đến  mặt .
 
Đêm tân hôn,  cùng , giữa ánh nến long phụng, cùng  ăn thịt bò khô.
 
Ăn  nửa chừng, Tiêu Thành Nghiệp mới nhớ     đuổi hỉ bà , còn  ai chỉ dẫn chúng  uống rượu hợp cẩn.
 
Hắn vội vàng chạy  ngoài, mời hỉ bà  .
 
Hỉ bà  trong, vẻ mặt  chút ngượng ngùng nhưng vẫn gượng  vui vẻ, nâng bình rượu rót cho hai  chúng .
 
Khoảnh khắc hai cánh tay giao , Tiêu Thành Nghiệp khẽ cúi đầu, dịu giọng  bên tai :
 
“Nương tử, đời   nguyện đối  với nàng suốt kiếp.”
 
18
 
Nửa năm  khi  và Tiêu Thành Nghiệp thành , phủ Thừa tướng sụp đổ.
 
Năm , khoản tiền cứu tế dân vùng Hoàng Châu  tham ô, vốn là nỗi đau khắc cốt trong lòng Thánh nhân.
 
Nhất là khi  tận mắt chứng kiến dân đen đói khát đến mức  đào đất lên ăn, cuối cùng  c.h.ế.t vì chính bùn khô trong bụng, từ đó, Thánh nhân  ngày nào yên giấc, sớm bạc mái đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-27.html.]
 
Đến nay, tung tích  bạc cứu nạn  rốt cuộc  rõ ràng, từng đồng từng lượng bạc lẽ  để cứu trợ nạn dân,  hóa thành kim tuyến thêu hoa  y phục của Tô Thừa tướng và tông tộc, thành mỹ tửu ngọc dịch trong chén, thành giọt lệ  mắt kỹ nữ nơi phủ Thừa tướng.
 
Thánh nhân nổi trận lôi đình, phủ Thừa tướng  tịch biên, Tô Thừa tướng  xử trảm nơi Đông Thị.
 
Phủ Thái sư, vốn giao hảo mật thiết với Thừa tướng, cũng  liên lụy.
 
Phụ    bãi quan, giáng tước, lưu đày, mà oái oăm , nơi lưu đày  chính là đất Thanh Châu, quê cũ của ông .
 
Năm xưa, phụ  mang chí lớn lên đường  kinh ứng mộ, phong quang rực rỡ; bâygiowf   cố hương,  mang tội danh, tiều tụy tàn tạ.
 
Mười mấy năm xuân thu, hóa  chỉ là một giấc mộng phù sinh.
 
Điều khiến ông  đau tận tâm can hơn cả, là bản tấu trạng vạch tội do chính tay con ruột, Lưu Khang Tri, dâng lên.
 
Lưu Khang Tri nhờ láy công chuộc tội mà  lưu  kinh thành nhưng tâm cao chí ngạo, cho dù  bán  phụ  để cầu một chỗ trong mắt bề , cuối cùng cũng chẳng nên danh phận, trọn đời lận đận giữa dòng đời vô nghĩa.
 
Lưu Uyển Tình  chịu theo phụ   lưu đày, ngay đêm  khi phủ Thái sư  tra xét, nàng  gói ghém đồ đạc, lén chạy đến phủ Tiêu gia.
 
Lần  nàng  chạy   , kẻ từng tranh  minh châu trong mắt  đời nay   một  thất  danh phận nơi Tiêu gia.
 
Lúc  Tiêu Lưu   còn vì nàng  mà cãi  lão phu nhân nữa, chỉ lẳng lặng chấp nhận an bài.
 
Về ,   Lưu Uyển Tình  cam phận chìm nổi,  khi cầu ân sủng Tiêu Lưu  thành,  toan nhân dịp  chùa dâng hương mà quyến rũ Tiêu Nhị thiếu gia.
 
Chỉ tiếc, nang  khổ tâm bao nhiêu  sắp đặt gặp gỡ, còn  thấy ,   nàng  trong phủ bắt về.
 
Nghe đồn nàng   đ.á.n.h đến mấy lượt,  đó  còn ai thấy bóng dáng.
 
Lưu Cẩm Châu vẫn bặt vô âm tín, từ ngày nhập ngũ    cắt đứt liên lạc với gia đình.
 
Còn Lưu Hoài Quang, đứa con  phụ  dốc hết tâm huyết kỳ vọng,   cam  tiền đồ rực rỡ tiêu tan trong chốc lát. Hắn  ở trong nhà đập phá, giận dữ đến cùng cực,  đó liền uể oải sa sút, chẳng còn gượng dậy nổi.
 
Từ đầu đến cuối, chỉ  mẫu  là  duy nhất tỏ vẻ hài lòng với việc hồi hương về Thanh Châu mà thôi.
 
Lúc chia tay,  lặng lẽ tiễn bà   ngoài, nhân lúc  ai để ý liền nhét  tay bà  tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc.
 
Ta dặn dò: “Mẫu  giữ kỹ,    việc đều  tự  xoay xở lấy.”
 
Phụ  hồi hương về Thanh Châu,  vô tình gặp  đám dân chạy nạn từ Hoàng Châu năm .
 
Những   hận ông  đến tận xương tủy, chỉ hận  thể róc thịt uống m.á.u cho hả giận.
 
Phụ   bọn họ vây đ.á.n.h một trận thê thảm. Đến lúc nguy nan, đứa con trai mà ông  vẫn hằng kiêu ngạo tự hào,  bỏ chạy, trốn biệt sang một bên.