Sau khi về nhà, phụ  bệnh nặng,  liệt giường.
 
Cho dù như thế, ngày nào cũng  kẻ đến cửa c.h.ử.i mắng, thậm chí xông  nhà, chỉ thẳng mặt mà nhổ nước bọt, mắng ông  là “cẩu quan hại dân.”
 
Phụ   vốn sĩ diện, cả đời xem thanh danh như mạng, nào ngờ cuối cùng   c.h.ế.t trong nhục nhã đến thế.
 
Không qua nửa năm , phụ   buông tay trần thế.
 
Có lẽ đến chết, ông  vẫn   nguyên do thánh nhân lôi  chuyện cũ, chính là bởi một  vi hành ngoài thành,   thấy dân phu  cướp mất ruộng  đang lớn tiếng c.h.ử.i “Lưu Trư, Tô Cẩu”。
 
Bậc thánh nhân ban quan vì dân, cuối cùng   dân ví chẳng bằng loài cầm thú, nỗi sỉ nhục ,   thể dung tha?
 
Thế nên phủ Thừa tướng và phủ Thái sư mới  tra xét, tội chứng bại lộ.
 
Phụ   từng : “Danh dự đủ để g.i.ế.c ” nhưng   đổi giọng, bảo rằng: “Chỉ cần quyền thế đủ lớn, danh dự  đáng là gì.”
 
Chung quy, ông    quên mất lời dạy ban đầu của chính .
 
Điều trớ trêu ,   khi phụ  qua đời, cuộc sống của mẫu   trở nên an  hơn hẳn.
 
Trong nhà chỉ còn gã vô dụng Lưu Hoài Quang khiến bà   trông nom, mà  đầu cũng chẳng còn bà bà thường ngày mắng nhiếc.
 
Đến lúc bà  tiêu phần lớn tiền bạc trong nhà cho bản , mới phát hiện  rằng, hóa  tiền vẫn đủ, quản việc trong phủ cũng chẳng hề khó như  tưởng.
 
Hai năm ,  và Tiêu Thành Nghiệp sinh hạ trưởng tử, tên là Tầm Nhi.
 
Mẫu   tin, liền nhờ  từ Thanh Châu mang chút đặc sản gửi đến chúc mừng.
 
Tiêu Tống  đầu  thúc phụ, thương đứa nhỏ vô cùng, khắp nơi sưu tầm kỳ vật  đồ chơi cho nó.
 
Năm năm kế đó, Tiêu Thành Nghiệp đem con giao cho nhũ mẫu trông nom, còn  thì   dẫn theo, cùng  tiêu d.a.o khắp thiên hạ.
 
Khi qua Thanh Châu, mẫu  từng lặng lẽ đến   từ xa một .
 
Bà  thấy y phục    rực rỡ, gấm vóc tươi tắn, liền siết chặt mép tạp dề nơi hông, do dự thật lâu vẫn chẳng dám bước  gần.
 
Tiêu Thành Nghiệp định đưa bạc cho bà  nhưng bà  cương quyết xua tay từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-28.html.]
 
Ngược , Lưu Hoài Quang  bên cạnh, đôi mắt   dán chặt  túi tiền, ánh  nóng bỏng như sắp nhào tới cướp lấy.
 
Chỉ tiếc, dù vẫn là phường phế vật như xưa thì nay    từ “phế vật sống sung túc” hóa thành “phế vật tàn tạ”.
 
Nhìn   khánh kiệt đến phát điên,  gần như  thể đoán  trong lòng   đang gào thét thế nào.
 
 khi   liếc thấy hai hàng xe ngựa và thị vệ  lưng chúng , liền im bặt,  dám vọng động nửa phần.
 
Sau khi hồi kinh, Tiêu Thành Nghiệp  cố nhân mời rượu.
 
Trong tiệc,   nửa đùa nửa thật châm chọc :
 
“Nghe  ngươi sợ thê tử đến nỗi  dám cất giọng lớn, thế  chẳng  mất mặt nam nhi ? Để  tặng ngươi hai  thất sắc nước hương trời, cho ngươi  thế nào là phúc khí nam nhân.”
 
Ta lạnh lùng liếc qua một cái.
 
Tiêu Thành Nghiệp lập tức cứng .
 
Đợi đến khi  khẽ đặt chén rượu trong tay xuống bàn,  liền bật dậy như  giật điện, lớn tiếng phân bua:
 
“Không ! Ta  ! Trên   tới ba văn tiền cũng đều dâng hết cho nương tử , nào  bạc  nạp  nữa!”
 
Người bằng hữu  thấy thế thì   cứu nổi, uống thêm mấy chén liền cáo lui thật nhanh.
 
Đêm , Tiêu Thành Nghiệp  dám bước  phòng .
 
Sáng hôm ,  mở mắt  thấy Tống Như Chi  thong dong bên giường, tựa  vai , ôm lấy cánh tay , nhoẻn   : “Ngươi theo bọn  về , đá  một cước là xong.”
 
Tiêu Thành Nghiệp  xong thì mặt mũi biến sắc, ba bước gộp  hai, liền gạt Tống Như Chức sang một bên, tự   xuống chỗ , cũng bắt chước nàng  tựa lên vai ,  khẽ:
 
“Nương tử đừng , nương tử cứ ở  đây. Vi phu nguyện trọn đời đối đãi với nàng thật .”
 
Ta   , mím môi, khẽ cong lên nụ :
 
“Vậy thì…  xem phu quân biểu hiện thế nào .”